77.
Mua xong nấm, hai người lại mua thêm vài cây lạp xưởng.
Lạp xưởng là do một bà cụ tự làm, giá không rẻ, nhưng Chu Vân và Ninh Ngọc không thiếu tiền, lại thêm lạp xưởng làm khá công phu, mà đây lại là món không thể thiếu trên bàn cơm ngày Tết, nên mua sẵn cho đỡ vất vả.
Về đến nhà bằng xe hậu cần, hai người xách lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ về nhà.
Bộ phận hậu cần giúp Ninh Ngọc mua được 10 cân thịt lợn, vì là mua thêm nên phần thịt không được đẹp lắm, đa phần là nạc, nhưng Ninh Ngọc lại thích thịt nạc, nên phần thịt này với cô là quá ổn.
Ninh Ngọc cắt riêng một khúc nhiều mỡ nhất, định sẽ làm món thịt kho tàu.
Trong quân đội tuy không thiếu đồ ăn, nhưng để ăn được thịt cũng không dễ.
Căn tin quân đội thỉnh thoảng có thịt, nhưng người tranh giành rất đông, vợ của các quân nhân đều không thiếu tiền, khi tranh thịt thì đến cả chồng cũng phải sợ.
Gần đây Ninh Ngọc đi làm, đã cả tuần không giành được miếng thịt nào.
Ninh Ngọc thì không sao, ăn ít một bữa cũng chẳng sao, vì ở làng trước đây, cô phải lâu lâu mới được ăn thịt một lần.
Nhưng Tần Húc Đông huấn luyện nặng thế, không có thịt ăn, Ninh Ngọc thấy xót chồng lắm. Vài hôm trước còn nói với cô, anh nếu muốn ăn thì huấn luyện xong tự ra căn tin mua.
Nhưng Tần Húc Đông cười bảo đã quen với đồ ăn cô nấu rồi, không muốn ăn ở căn tin nữa, nên Ninh Ngọc cũng để mặc anh ấy.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thỏa thích rồi.
Buổi trưa, Tần Húc Đông quả thực ăn đến miệng chảy cả mỡ.
Ăn uống no nê xong, Ninh Ngọc bắt đầu làm thịt muối.
Cô cắt tám cân thịt còn lại thành từng dải dài, sau đó dùng tăm tre chọc vài lỗ nhỏ, rồi dùng muối rang nóng để ướp thịt, tiếp theo xếp thịt vào chậu sành, chèn đá lên phía trên.
Mỗi hai ngày lật một lần, muối khoảng nửa tháng là có thể treo lên gió phơi khô.
Làm xong thịt muối, nghỉ ngơi một lát, Ninh Ngọc lại bắt đầu làm dưa muối.
Cách làm cũng tương tự, băm nhỏ rau, bóp muối kỹ, vắt khô nước, sau đó cho vào hũ nhỏ, đè vật nặng lên là xong.
Khi thịt muối đã có thể mang ra phơi, trường tiểu học của quân đội cũng đã nghỉ Tết được một tuần.
Hôm đó, Ninh Ngọc vừa mang thịt muối ra sân chuẩn bị treo lên, chợt có tiếng gõ cửa.
Tay cô vẫn đang cầm thịt muối, liền lớn tiếng nói: "Cửa không khóa, vào đi!"
Cô lấy khăn lau tay, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Thẩm xách hai túi to đi vào, phía sau còn có một người nữa.
Chưa kịp hỏi gì, người phía sau đã bước lên trước.
"Chị!"
"Tiểu Khải!" Ninh Ngọc lúc này mới nhận ra người đó chính là em trai Ninh Khải của cô.
"Sao em lại tới đây? Sao không nói trước với chị? Mà em đến bằng cách nào vậy?" Ninh Ngọc vừa mừng vừa bất ngờ, có cả đống câu hỏi muốn hỏi em trai.
Tiểu Thẩm giải thích: "Mấy ngày trước liên trưởng nhận được điện thoại từ cha mẹ chị, nói là em trai chị muốn đến. Liên trưởng muốn tạo bất ngờ cho chị nên không báo trước. Em vừa mới ra bến xe đón cậu ấy về."
Ninh Ngọc nhìn em trai hình như lại cao hơn một chút, thì thầm: "Đúng là bất ngờ thật."
Tưởng rằng Tết này không thể về, cũng không biết khi nào mới lại được gặp người thân, trong lòng Ninh Ngọc cũng có chút hụt hẫng. Nhưng đã làm quân nhân, làm vợ lính, thì phải quen với việc thường xuyên xa nhà. Ninh Ngọc vốn đã điều chỉnh lại tâm lý, thế nhưng đột nhiên được gặp lại em trai, khiến cô không kìm được mà rưng rưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!