Chương 4: (Vô Đề)

7.

Sáng sớm hôm sau, sau khi bác sĩ tái khám, Ninh Ngọc cầm thuốc bệnh viện cấp rồi đón một chiếc xe bò tiện đường quay trở lại làng Hồng Nhật.

Tới đầu làng, Ninh Ngọc vừa trả người đánh xe một hào, đang định về nhà lại thấy Tống Tri Huy vội vàng chạy về phía cô.

"Ninh Ngọc, sao em lại về rồi?"

"Bác sĩ bảo tôi đã hạ sốt, chỉ cần về nhà uống thuốc vài ngày là khỏi. Sao vậy? Trông anh có vẻ lo lắng?" Ninh Ngọc cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ngơ ngác.

Tống Tri Huy lập tức cười cười: "Không có gì, chỉ là sợ em bệnh chưa khỏi đã về. Bác sĩ đã nói không sao thì anh yên tâm rồi."

"Trí thức trẻ Tống, anh thật tốt bụng, quan tâm người dân làng Hồng Nhật như vậy. Tôi nhất định sẽ báo cáo với đội trưởng, nói anh là một trí thức trẻ có tinh thần giác ngộ cao. Mọi người phải học tập anh mới đúng."

Giờ này đầu làng thường có người qua lại, Ninh Ngọc cố tình lớn tiếng khen Tống Tri Huy vài câu, không đợi hắn phản ứng đã vẫy tay chào tạm biệt:

"Được rồi, tôi không làm lỡ việc anh nữa. Tôi về nhà trước đây, xa nhà mấy ngày rồi, chắc người nhà cũng đang lo lắng."

Tống Tri Huy nhìn bóng dáng cô rời đi, sững sờ một lát rồi vội vàng quay đầu chạy đi tìm Tôn Lệ Lệ.

Hắn ta vốn định hôm sau mới đến bệnh viện để thể hiện sự quan tâm, không ngờ Ninh Ngọc lại về sớm thế này, xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch rồi.

Khi Ninh Ngọc về đến Tần gia, trong nhà chỉ có em chồng Tần Nguyệt. Ba mẹ chồng đã ra đồng làm việc từ sớm.

Tần Nguyệt từ lúc Ninh Ngọc gả vào nhà này đã không ưa gì cô, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ.

Giờ thấy cô quay về, liền giễu cợt:

"Ồ, mỹ nhân ốm yếu cuối cùng cũng chịu về rồi. Mới ngâm mình dưới sông một chút đã làm lớn chuyện đến nỗi phải nhập viện, còn khiến bao người phải xin nghỉ để chăm cô."

Tần Nguyệt xưa nay thân với Tôn Lệ Lệ. Trước đây Ninh Ngọc không biết Tôn Lệ Lệ thích Tần Húc Đông thì thôi, giờ nếu vẫn không nhận ra Tần Nguyệt đang bênh vực thay Lệ Lệ thì đúng là uổng sống một kiếp rồi.

Nhưng câu nói của Tần Nguyệt, phải chăng còn có hàm ý khác?

Cô ở bệnh viện ba ngày, ngoài Tôn Lệ Lệ thì chỉ có Tống Tri Huy đến thăm cô. Vậy "bao nhiêu người" mà Tần Nguyệt nói đến là chỉ ai? Tôn Lệ Lệ? Hay là Tống Tri Huy?

Chuyện cô bị rơi xuống nước, trong ký ức của Ninh Ngọc đã là chuyện từ hơn mười năm trước.

Người cứu cô là Tống Tri Huy, còn Tần Nguyệt bên cạnh dường như có châm chọc cô vài câu.

Vậy lúc đó, phải chăng Tần Nguyệt đang ở cùng Tống Tri Huy?

Nhận ra điều này, khi nhìn lại Tần Nguyệt, cô liền thấy ngoài vẻ khinh thường trên mặt, còn có một tia ghen tị.

Không ngờ mới vừa về tới nhà mà Ninh Ngọc đã phát hiện được nhiều chuyện kiếp trước đến ch. ết cô cũng không biết. Đúng là kiếp trước cô quá ngu ngốc, nên mới bị lừa thê thảm đến thế.

Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu, còn Tần Nguyệt lại thấy Ninh Ngọc im lặng nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao lại cảm thấy như bị nhìn thấu, khí thế lập tức yếu đi vài phần, cáu kỉnh trừng mắt nói:

"Sao hả? Tôi nói sai à?"

Ninh Ngọc không giận mà còn cười, thản nhiên đáp:

"Đúng thế, ai bảo lúc tôi bệnh thì chồng không có bên cạnh, em chồng lại ghét bỏ, đành phải nhờ người khác chăm sóc thôi. May mà có Lệ Lệ giúp đỡ, cô ấy thật tốt bụng, chẳng trách trí thức trẻ Tống xót xa cho cô ấy, không đành lòng để cô ấy vất vả nên phải tự mình chạy qua chạy lại nhiều lần."

Tần Nguyệt nghe xong, mắt trợn tròn:

"Cái gì cơ? Trí thức trẻ Tống thích Lệ Lệ á? Không thể nào!"

8.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!