72.
Sáng hôm sau, Ninh Ngọc ngủ đủ giấc rồi dậy, ăn sáng xong thì đến trường tiểu học trong đơn vị.
Lớp bốn sáng nay có tiết một và hai là toán. Khi Ninh Ngọc đến thì đã có thầy giáo khác đang dạy tiết một, cô lặng lẽ đứng sau lớp nghe một lúc.
Chẳng bao lâu sau, tiết một kết thúc.
Thầy giáo nói với học sinh rằng tiết sau sẽ có giáo viên khác dạy thay, sau đó ra ngoài hành lang chào hỏi Ninh Ngọc.
"Cô Ninh, lát nữa chuông reo thì cô vào lớp luôn nhé. Mới giảng đến trang 23 thôi, cô đừng căng thẳng, thoải mái lên, không sao đâu."
Ninh Ngọc cảm ơn, nhìn lại sách trong tay, chỉnh lại trang phục rồi bước vào lớp đúng lúc chuông reo.
Cô Lăng Lan và thầy lúc nãy mang ghế vào ngồi ở cuối lớp dự giờ.
Thời đại này, trẻ con rất kính trọng thầy cô, trong lớp không có ai gây rối, Ninh Ngọc vừa giảng vừa dần thoải mái hơn.
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Sau khi chào tạm biệt học sinh, Ninh Ngọc đi cùng Lăng Lan đến văn phòng hiệu trưởng.
"Tôi và thầy Đới đều thấy cô dạy rất tốt, nếu cô tiện thì hôm nay làm thủ tục vào làm luôn nhé, thứ Hai tuần sau bắt đầu đi dạy."
Hôm nay là thứ Năm, tức là Ninh Ngọc chỉ có ba ngày để chuẩn bị bài giảng tuần sau.
Nhưng hiện tại đang là trường hợp đặc biệt, Ninh Ngọc hiểu được nên cũng không do dự mà đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong đãi ngộ với cô Lăng Lan, rồi bàn giao tài liệu giảng dạy với thầy Đới, Ninh Ngọc bước chân nhẹ nhàng rời khỏi trường.
Phải nói rằng cảm giác đứng lớp dạy học sinh khiến Ninh Ngọc thấy dễ chịu hơn mình tưởng.
Khi bị bao ánh mắt tò mò, khao khát tri thức nhìn vào, trong lòng Ninh Ngọc dâng lên một cảm giác trách nhiệm, cống hiến mạnh mẽ.
Lúc này Ninh Ngọc mới thật sự cảm nhận được: Làm giáo viên là một nghề thiêng liêng và đặc biệt đến thế nào.
Trường tiểu học nằm trong doanh trại quân đội, nhưng cách khu nhà ở gia đình quân nhân khá xa.
Khi Ninh Ngọc đi đến góc tường gần khu nhà ở chuẩn bị rẽ vào, cô nghe thấy một giọng quen thuộc.
"Mẹ, con không về nữa đâu, mẹ về giúp con xin nghỉ việc ở trường làng đi."
"Quân đội đâu phải nơi con muốn ở lại là được, đừng đùa với mẹ."
"Con tìm một công việc trong đơn vị là có thể ở lại rồi mà."
"Hoa, con nghĩ gì vậy, sao đột nhiên lại nói không về nữa?"
Hồ Hà Hoa hừ một tiếng, nói: "Mẹ, con cũng đến tuổi lấy chồng rồi, mẹ nghĩ xem trong làng mình có chàng trai nào xứng với con không? Nếu con về làng, đời con coi như bỏ!"
Bà Hồ run giọng: "Trong làng có nhiều người tầm tuổi con, tuy không được đi học nhiều như con, nhưng chăm chỉ làm việc, sống tử tế, không phải không có. Sao con lại chê bai như vậy? Ra ngoài một chuyến, sao con lại thay đổi như thế này!"
"Con muốn tự mình giành lấy tương lai tốt đẹp thì có gì sai?"
Bà Hồ chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: "Hoa, con nói thật với mẹ, con phải lòng chàng trai nào trong đơn vị rồi đúng không?"
Hồ Hà Hoa chợt nhớ đến dáng người cao lớn đã giúp cô xách hành lý hôm nọ, sững lại một chút rồi lắc đầu: "Không có, nhưng trong đơn vị có bao nhiêu quân nhân trẻ tuổi tài năng, con ở lại đây thì cơ hội tìm được người phù hợp cũng nhiều hơn."
Bà Hồ không phải không thương con gái, chỉ là lúc đầu thấy suy nghĩ của con quá đột ngột nên không chấp nhận được. Giờ nghe con giải thích xong, lại thấy con cũng có lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!