Chương 36: (Vô Đề)

67.

Sau khi về đến nhà, Tần Húc Đông dùng gạch còn thừa mấy hôm trước chặn lỗ lại, dựng hai bức tường thấp dựa vào tường nhà, rồi cởi dây buộc thả gà vào bên trong, rắc thêm một nắm khoai lang thái nhỏ vào.

Sau đó, Tần Húc Đông cùng Ninh Ngọc ngâm cành cây táo, cây đào trong nước khoảng hai tiếng đồng hồ rồi mới đi tìm chỗ để trồng.

Ninh Ngọc ôm hy vọng cả hai cây đều có thể sống tốt, một cành cô cắm bên trái, một cành bên phải, để chúng có đủ không gian phát triển.

Mấy ngày sau đó, Ninh Ngọc ở nhà rảnh rỗi đọc sách, thỉnh thoảng ghé nhà Chu Vân chơi, trò chuyện dăm ba câu, hoặc đến khu nhà gia đình quân đội dạo một vòng để làm quen với mọi người.

Vài lần như thế, Ninh Ngọc đều không gặp Hồ Hà Hoa, đoán rằng cô ta đang tránh mặt mình.

Lần trước Ninh Ngọc đi cùng Chu Vân, mọi người đang tụ tập dưới lầu đan áo len, cô tiện miệng hỏi thì mấy chị em liền nhiệt tình muốn dạy cô.

Chu Vân cũng nói:

"Tiểu Ngọc, cái này đơn giản lắm, đầu óc em lanh lợi, học phát là biết ngay. Bây giờ tháng mười rồi, chẳng mấy mà trời lạnh, bắt đầu đan sớm thì mới kịp."

Ninh Ngọc nghĩ Tần Húc Đông đã lặng lẽ làm nhiều việc cho mình như vậy, tự tay đan cho anh ấy một chiếc áo len cũng là điều tốt, thế là cô bắt đầu nghiêm túc học đan len.

Tay nghề khéo léo, lại biết may vá, chẳng mấy chốc Ninh Ngọc đã nắm được kỹ thuật đan. Cô mua len màu xám đậm từ cửa hàng của đơn vị rồi bắt đầu đan.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Tần Húc Đông, nên Ninh Ngọc đều tranh thủ lúc anh ấy không ở nhà, ra dưới khu tập thể đan áo.

Hôm đó, sau bữa trưa, Ninh Ngọc cầm đồ đi cùng Chu Vân.

Lúc hai người đến nơi, mấy chị em đang nói chuyện rôm rả.

Vương Ánh Hồng nói:

"Hà Hoa à, nếu em ở lại đây thì tốt rồi, em học cấp ba, dạy trẻ con thì không vấn đề gì."

Hồ Hà Hoa ra vẻ khiêm tốn, xua tay nói:

"Chị đừng nói vậy, em chỉ là nhờ ánh hào quang của anh trai mà được đến đơn vị trải nghiệm, làm gì may mắn đến mức có thể ở lại đây lâu dài."

Mặc dù lần trước Hồ Hà Hoa và Ninh Ngọc không vui vẻ cho lắm, nhưng trong mắt mấy chị em, cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa mấy hôm nay cư xử ngoan ngoãn, ăn nói dễ nghe, nên họ nhanh chóng quên chuyện cũ rồi tiếp nhận lại cô ấy.

Như câu vừa rồi, Vương Ánh Hồng nghe xong đã vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ: Học cấp ba thì đã sao, vẫn phải ngưỡng mộ cuộc sống của mấy bà vợ bộ đội như mình mà thôi.

Vì quá vui nên chị ta buột miệng nói ra luôn:

"Nếu muốn ở lại cũng dễ thôi, lấy chồng trong đơn vị là được mà. Hà Hoa, em học cấp ba, anh em lại là liên trưởng, chị thấy em lấy liên trưởng cũng không có lạ gì, như vậy là có thể theo chồng ở lại rồi."

Hồ Hà Hoa đỏ bừng cả mặt, cúi đầu thẹn thùng nói:

"Chị đừng trêu em, làm sao các liên trưởng có thể để ý đến em được."

Mấy chị em thấy cô ta không phản đối, bắt đầu thật sự tính chuyện mai mối.

"Trung đoàn ba, tiểu đoàn ba có cậu Tào gì đó, năm nay 24 tuổi, chưa kết hôn, chị thấy được đấy."

"24 rồi á? Thế thì hơn Hà Hoa nhiều quá."

"Hơn 5 tuổi thôi mà, không nhiều đâu. Tiểu Tần cũng 23 tuổi đấy, hơn Tiểu Ngọc 5 tuổi mà hai người vẫn sống tốt đấy thôi." Người nói vừa ngẩng đầu thì thấy Ninh Ngọc đến, liền hỏi: "Tiểu Ngọc, em thấy có đúng không?"

Ninh Ngọc chào mọi người rồi nói:

"Em thấy cũng được, nhưng mỗi người một suy nghĩ, phải tôn trọng ý kiến người trong cuộc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!