57.
Sau khi Tần Húc Đông rời đi, Ninh Ngọc đi đến trước cổng sân nhỏ bên cạnh gõ cửa.
Muốn bịt lại bức tường ngăn giữa hai sân, phải báo cho hàng xóm một tiếng, tiện thể hỏi xem chuyện là thế nào.
Hàng xóm bên kia có nhà, chưa bao lâu đã mở cửa, người ra là một bà chị trông khoảng ba bốn mươi tuổi.
Ninh Ngọc mỉm cười chào hỏi:
"Chào chị, em là Ninh Ngọc, hôm nay mới chuyển đến ở sát vách nhà chị."
Bà chị kia ban đầu thấy Ninh Ngọc ăn mặc thời trang, xinh đẹp, trông giống người có điều kiện ở thành phố, mặt còn tươi cười, nhưng sau khi nghe Ninh Ngọc tự giới thiệu xong thì lập tức thay đổi thái độ, liền bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.
"Ồ, thì ra là người nhà của Liên trưởng Tần à, cô là vợ anh ấy à?"
Không đợi Ninh Ngọc trả lời, bà chị lại tiếp lời:
"Cô qua đây có chuyện gì không?"
Ninh Ngọc không hiểu sao thái độ bà thím lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng thấy được sự mất kiên nhẫn trong mắt chị ta, nên cũng không còn ý định kết thân, chỉ thu lại nụ cười mà nói:
"Giữa hai sân nhà mình có một lỗ lớn, em nghĩ sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của cả hai bên, định bịt lại nên qua đây báo một tiếng."
Nói xong Ninh Ngọc định rời đi, đã thế bà chị này không hoan nghênh, cô cũng chẳng muốn dây dưa.
Ai ngờ bà thím lại không cho cô đi.
"Khoan đã, cái lỗ đó cô không được bịt!"
Ninh Ngọc nhíu mày hỏi:
"Tại sao lại không được bịt?"
Bà thím trả lời một cách hùng hồn:
"Nếu cô bịt cái lỗ lại thì tôi hái rau kiểu gì!"
"Chỗ rau đó là chị trồng à?" – Ninh Ngọc có chút không hiểu, chẳng lẽ bà thím này thấy sân nhà bên không có ai nên chiếm dụng để làm vườn rau?
Nhưng giờ sân đã có chủ, chẳng lẽ bà thím vẫn định tiếp tục chiếm dụng?
Ninh Ngọc cố gắng thương lượng:
"Em thấy rau trong sân phần lớn đã đến lúc ăn được rồi, em giúp chị thu hoạch, tối em mới bịt lỗ cũng kịp mà."
Không ngờ bà thím không cảm kích chút nào, còn lên giọng:
"Nhiều rau thế nhà tôi ăn sao hết được trong một bữa, hơn nữa tôi chăm sóc mảnh đất đó bao lâu nay rồi, cô vừa đến là muốn chiếm lợi à?"
Ninh Ngọc hiểu ra rồi, bà chị này vốn chẳng phải người biết lý lẽ, nói gì cũng chẳng thông, dứt khoát tuyên bố luôn:
"Sân này là đơn vị đã cấp cho nhà em, mảnh đất đó là của em. Nếu chị không hài lòng, có thể phản ánh lên ủy ban. Dù sao cái lỗ đó em chắc chắn sẽ bịt lại. Nếu chị muốn hái rau, có thể đi vào từ cổng chính nhà em. Còn chuyện chị nói rau ăn không hết trong một lần, em có thể cho chị thời gian thêm mười ngày, em không động vào đâu, chị yên tâm."
Nói xong Ninh Ngọc quay người bỏ đi, bà chị kia tức giận đến mức dậm chân sau lưng, nhìn bóng dáng cô mà mắng thầm:
"Đồ nhà quê, ăn mặc lòe loẹt, rõ ràng không phải hạng yên phận!"
Vừa về đến nhà không lâu thì Tiểu Thẩm đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!