55.
"Chị dâu, đến rồi. Liên trưởng trước đó đã nhờ người đến dọn dẹp qua, chị xem thử xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa thì cứ nói với em nhé."
Tiểu Thẩm giúp Ninh Ngọc chuyển đồ vào, Ninh Ngọc cười cảm ơn:
"Phiền cậu rồi, Tiểu Thẩm. Nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi, tôi tự mình xem một chút."
Tiểu Thẩm thấy Ninh Ngọc không có vẻ khách sáo, nói thêm vài câu rồi rời đi. Liên trưởng năm sáu ngày không ở đây, cậu ấy đúng là có nhiều việc cần báo cáo với anh ấy.
Ninh Ngọc thấy Tiểu Thẩm đi rồi, một mình đi quanh trong phòng. Diện tích căn nhà đúng như Tần Húc Đông đã nói, quả thật không lớn, nhưng đủ cho hai người ở.
Phòng lớn có một chiếc giường lớn và một cái tủ, chắc là phòng ngủ của hai người. Điều khiến Ninh Ngọc ngạc nhiên là bên cửa sổ còn có một bàn trang điểm nhỏ. Dù không lớn, nhưng Ninh Ngọc vẫn rất vui, chắc chắn là Tần Húc Đông cố ý tìm về cho cô.
Bên cạnh phòng ngủ có một phòng nhỏ, bên trong trống không, có thể tạm thời dùng làm kho chứa.
Còn phòng khách thì ngoài một bàn vuông để ăn cơm và mấy cái ghế, cạnh cửa sổ phía đông còn có một bếp lò, nhưng trên bếp trống trơn, không có thứ gì.
Sau một vòng xem xét, Ninh Ngọc phát hiện còn thiếu rất nhiều thứ. Nhà thì có thể ở, nhưng còn xa mới gọi là có thể sinh hoạt lâu dài.
Ra khỏi phòng, Ninh Ngọc bước vào sân.
Sân không lớn, tính tổng lại chắc chỉ khoảng hơn mười mét vuông.
Nhưng có thêm cái sân thế này cũng đã là niềm vui bất ngờ, Ninh Ngọc đương nhiên không chê bai gì.
Bên trái có mảnh đất lớn hơn, trồng một ít rau. Ninh Ngọc đoán chắc là người chủ cũ trồng nhưng chưa kịp thu hoạch đã chuyển đi, giờ thì rơi vào tay cô coi như có lộc.
Bên phải là khoảng đất trống nhỏ hơn, Ninh Ngọc tính sẽ dọn dẹp, làm nơi phơi đồ, còn mấy khoảng nhỏ lẻ thì có thể trồng hành, gừng, ớt… mấy loại gia vị.
Sau khi lên kế hoạch sơ lược cho cái sân, Ninh Ngọc bước đến mé trái của sân.
Trên bức tường có một cái lỗ lớn, đủ để một người lớn chui qua. Qua đó chính là sân nhà bên cạnh. Qua lỗ, cô thấy sân bên kia ngoài con đường nhỏ cho người đi, còn lại đều trồng rau.
Cô hơi khó hiểu, sân bên kia rõ ràng có người ở, sao lại để cái lỗ to như vậy tồn tại?
Mang theo thắc mắc, Ninh Ngọc bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Đồ mang từ nhà không nhiều, chủ yếu là đồ khô dễ bảo quản, nên nhanh chóng sắp xếp xong.
Cô ghi lại những thứ còn thiếu, vừa đóng sổ thì Tần Húc Đông về đến nhà.
"Em thấy thế nào?"
Ninh Ngọc biết anh hỏi về ngôi nhà, liền thật lòng đáp:
"Rất tốt, không ngờ là nhà riêng được cấp cho lại có sân nhỏ nữa, em rất thích."
Tần Húc Đông cười:
"Em thích là tốt rồi."
Thật ra thì nhà riêng thế này phải đến cấp doanh trưởng mới được phân, mà Tần Húc Đông có được cũng vì hai lý do.
Một là khu nhà dành cho gia đình đã đầy, chưa có phòng trống. Hai là nhờ vào nhiệm vụ lần trước, trong nhiệm vụ ấy, Tần Húc Đông cứu mạng Vương doanh trưởng. Nhờ đó Vương doanh trưởng mới hoàn thành nhiệm vụ lớn, được đề bạt lên cấp phó đoàn trưởng. Nhưng Vương doanh trưởng bị thương khá nặng, dù có hồi phục thì cũng khó ra tiền tuyến, nên tổ chức quyết định điều ông ấy về làm công tác hành chính ở quân khu tỉnh.
Trước khi đi, biết Tần Húc Đông nộp đơn đón vợ theo quân nhưng bị hoãn vì thiếu nhà, Vương doanh trưởng liền nhường lại căn nhà mình đang ở cho Tần Húc Đông.
Ninh Ngọc cũng chỉ biết chuyện này sau khi nói chuyện với vợ của Triệu liên trưởng. Còn hiện tại, điều cô bận tâm nhất vẫn là cái lỗ trên tường kia.
56.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!