51.
Trước khi Tần Húc Đông và Ninh Ngọc đến trường, họ đã gửi hành lý ở nhà ga xe lửa, tốn năm xu để nhờ nhân viên nhà ga trông giúp.
Rời khỏi nhà ga, Ninh Ngọc mang quần áo đến nhà máy dệt bông, đưa cho Mã Tú Phương, đồng thời nói với cô ấy mình không thể tiếp tục làm nữa.
Sau đó, Ninh Ngọc đến bưu điện để tạm biệt Trân Châu.
Tưởng Trân Châu biết được Ninh Ngọc sẽ theo chồng chuyển đơn vị, tuy có chút tiếc nuối vì không còn được gặp nhau thường xuyên, nhưng vẫn mừng thay cho cô, cuối cùng còn hẹn nhau sẽ viết thư qua lại thường xuyên.
Xử lý xong những việc này trời đã ngã trưa, sau khi chạy khắp nơi, cả Ninh Ngọc và Tần Húc Đông đều toát mồ hôi.
"Đi ăn trước đã, ăn xong rồi ra ga." Tần Húc Đông thấy mặt Ninh Ngọc đỏ bừng, liền nắm tay cô kéo đến nhà hàng quốc doanh.
Tuy kiếp trước sống khổ, nhưng Ninh Ngọc không phải người tính toán từng đồng. Cô tin rằng tiền tiêu rồi thì kiếm lại được, nên vui vẻ bước theo anh.
Dù là thời nào cũng không thiếu người có tiền, thập niên 70 cũng vậy. Nhà hàng quốc doanh chật kín người, Tần Húc Đông cao lớn nên có thể chắn chỗ, giữ được khoảng trống không bị chen lấn cho Ninh Ngọc.
May mắn làm sao, vừa lúc một bàn vừa ăn xong rời đi.
Tần Húc Đông đứng dậy đi gọi món, sau khi nhân viên phục vụ dọn xon, Ninh Ngọc lấy khăn tay lau lại bàn, rồi ngoan ngoãn ngồi chờ.
Lúc này, ở bàn bên cạnh, một thanh niên đang ăn cơm bỗng ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Ngọc, tay cầm bát cơm dừng lại, kích động gọi: "Ninh Ngọc?"
Nghe có người gọi mình, Ninh Ngọc quay sang nhìn, thấy một gương mặt quen quen, mơ hồ nhớ người này từng là bạn học cũ, nhưng kí ức thời đi học quá xa rồi, cô nhất thời không nhớ ra tên.
Người đàn ông thấy cô không nhớ tên mình, ánh mắt thoáng qua chút hụt hẫng, rồi tự giới thiệu: "Tớ là Vương Vĩ Hoa, mới tốt nghiệp vài tháng, cậu không nhớ tớ sao?"
Nghe thấy tên này, ký ức của Ninh Ngọc dần khơi dậy.
"Gì vậy? Hai người quen nhau à?" Tần Húc Đông bưng bát cơm trở lại, thấy có thanh niên đang nói chuyện với Ninh Ngọc liền lên tiếng ngắt lời.
"Ừ, đây là bạn học cấp ba của em, Vương Vĩ Hoa." Ninh Ngọc giới thiệu đơn giản, sau đó khẽ nói thêm một câu: "Anh chắc cũng nhận ra đó."
Tần Húc Đông nhìn kỹ, hừ một tiếng, đúng thật là người quen, chẳng phải là một trong số những người từng tranh nhau đưa Ninh Ngọc về nhà, suýt nữa đánh nhau đó sao? Sao hắn lại xuất hiện nữa rồi!
Ngay khoảnh khắc thấy Tần Húc Đông, cảm giác nguy cơ trong lòng Vương Vĩ Hoa lập tức tăng vọt.
Người đàn ông này cao lớn, mặc quân phục đã đành, còn đẹp trai thế này, anh chàng đang làm ở cục điện lực như anh ta đột nhiên cảm thấy mình thua kém…
Vương Vĩ Hoa vẫn cố giữ hy vọng, hỏi: "Ninh Ngọc, anh ấy là?"
"Đây là chồng tớ, Tần Húc Đông, anh ấy là bộ đội. Chúng tớ tổ chức đám cưới đơn giản nên không mời bạn học, xin lỗi cậu nhé."
Câu nói của Ninh Ngọc rất lịch sự, nhưng Vương Vĩ Hoa nghe xong lại cảm thấy trái tim mình tan nát.
Hồi cấp ba, Ninh Ngọc là nữ thần trong lòng các nam sinh, khi đó rất nhiều người thích cô ấy, Vương Vĩ Hoa cũng từng ngầm thể hiện vài lần, nhưng đều không có kết quả.
Tình cảm đơn phương này vốn đã kết thúc sau khi tốt nghiệp, vậy mà cuộc gặp lại hôm nay đã khiến ngọn lửa trong lòng Vương Vĩ Hoa bùng cháy.
Giờ anh ta là nhân viên cục điện lực, hộ khẩu thành phố, công việc ổn định, kiểu thanh niên có tương lai mà các bác gái hay khen ngợi, Vương Vĩ Hoa cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.
Thế mà hy vọng lại tan vỡ nhanh đến vậy. Nữ thần của anh ta sao lại kết hôn sớm thế chứ?
Đợi đến khi Ninh Ngọc và chồng ăn xong rời đi, Vương Vĩ Hoa vẫn không hiểu nổi.
52.
Đơn vị bộ binh nơi Tần Húc Đông đóng quân nằm ở ngoại tỉnh, phải mất một ngày đi tàu. Lúc về Tần Húc Đông mua vé ngồi, nhưng lần này có Ninh Ngọc đi cùng, dĩ nhiên phải mua vé giường nằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!