Chương 24: (Vô Đề)

42.

Ngay khoảnh khắc vung rìu, Ninh Ngọc đã hối hận. Cô dùng toàn lực, nếu c.h.é. m trúng người kia, không c.h.ế. t thì cũng tàn phế.

Dù đó là hành động tự vệ, nhưng cô thì không hề hấn gì, còn người kia sống dở c.h.ế. t dở, liệu cô có thể giải thích rõ ràng được không?

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Ninh Ngọc nghĩ rất nhiều. Cô khó khăn lắm mới có cơ hội làm lại cuộc đời, chẳng lẽ lại mất hết vì Tống Tri Huy và Tôn Lệ Lệ?

Cô muốn nhìn thấy ba mẹ hạnh phúc chào đón thời đại mới, sống cuộc sống tốt đẹp. Cô muốn thấy em trai thi đỗ đại học, lập gia đình. Cô còn muốn thử sống thật tốt với Tần Húc Đông. Cô đã phát hiện bí mật của anh, cũng biết rõ chuyện hôn nhân của họ thực chất là như thế nào…

Cô còn nhiều điều muốn làm, tuyệt đối không thể vì hai kẻ tồi tệ mà đánh mất tương lai!

Khoảnh khắc đó, Ninh Ngọc dùng toàn lực muốn thu rìu lại.

Nhưng một cú vung rìu thì nhanh bao nhiêu? Chưa đầy một giây, cô không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn rìu lao vào quỹ đạo đen tối của cuộc đời mình lần nữa.

Trong khi cô cảm thấy thời gian trôi chậm như hàng ngàn giây, thì với người khác chỉ là hai ba giây ngắn ngủi.

Mẹ Tần hồn vía lên mây, nhìn cảnh con dâu sắp c.h.é. m vào tên kia, thì thấy con trai nhào tới, đè hắn ngã xuống đất, nhát rìu c.h.é. m vào khoảng không.

Mẹ Tần thấy Ninh Ngọc như bị dọa ngốc, liền nhanh chóng kéo cô ra xa để tránh bị thương.

Tên to khỏe kia bị Tần Húc Đông chế ngự, khống chế chặt chẽ không nhúc nhích nổi.

Tên gầy thì đã ngơ ngác từ lâu.

Người trong làng thấy tình hình đã ổn, mới dám tiến lại gần.

Một bác gái chỉ vào tên gầy hét lên:

"Anh Tống tri thức! Anh là người gian díu với con dâu nhà họ Tần sao? Thế thì lời đồn trước đây không phải bịa rồi, hai người thật sự có gian tình!"

Tống Tri Huy vốn thấy kế hoạch tan vỡ, đồng bọn bị bắt, lòng như tro tàn. Nhưng nghe vậy, trong mắt hắn ta lóe lên tia hy vọng, quyết định kéo Ninh Ngọc xuống nước.

"Đúng vậy, tôi và Ninh Ngọc yêu nhau thật lòng. Cô ấy bị ép gả vào nhà họ Tần, sống không hạnh phúc, họ đối xử tệ với cô ấy. Lúc cô ấy rơi xuống nước cầu cứu thì Tần Nguyệt giả vờ không thấy. Khi cô ấy bệnh nằm viện cũng không ai chăm. Tôi muốn đưa cô ấy rời khỏi khổ đau!"

Tống Tri Huy nhìn Ninh Ngọc bằng ánh mắt "thâm tình", nói như thể đang làm chuyện nghĩa.

Người xung quanh đều bị lời lẽ của hắn làm cho sửng sốt, ngay cả cha mẹ Tần cũng nhất thời không nói được gì.

Ninh Ngọc lấy lại tinh thần, thấy hắn dám nói bậy bạ, không vội phản bác, mà trước tiên nhìn phản ứng của Tần Húc Đông.

Lúc này anh ấy cũng đang nhìn cô.

Hai người nhìn nhau vài giây, Ninh Ngọc không thấy một tia giận dữ hay nghi ngờ nào trong mắt anh, ngọn lửa giận trong lòng cô lập tức dịu đi một nửa, liền dời ánh mắt, quay sang đối mặt với Tống Tri Huy.

"Anh Tống tri thức, miệng anh thật đúng là tài. Tôi với anh mới gặp ba lần, mà yêu nhau tha thiết sao?"

Tống Tri Huy thấy Ninh Ngọc lên tiếng mỉa mai, không dám nhìn thẳng cô, chỉ nhìn gương mặt cô đang giận đến đỏ ửng mà nói:

"Ninh Ngọc, cô đừng giấu nữa, nhân lúc Tần Húc Đông còn ở đây, hãy nói rõ để ly hôn đi."

Ninh Ngọc luôn cho rằng Tống Tri Huy chỉ giỏi ăn nói, không ngờ gan hắn cũng lớn, đến nước này mà vẫn còn dám đổi trắng thay đen ăn nói bậy bạ.

Mà cũng đúng, không gan thì làm sao dám lừa cô, rồi lại lừa cả Tần Nguyệt?

Nghĩ đến Tần Nguyệt, Ninh Ngọc buông tay mẹ chồng, chạy vài bước tới chỗ cô vừa đứng vẫn còn một người nằm đó. Lúc nãy hỗn loạn quá, chẳng ai để ý sau lưng Ninh Ngọc còn có người.

43.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!