Chương 23: (Vô Đề)

39.

Trong nhà họ Tần không có lấy một bóng người, các món ăn trên bàn vẫn còn nguyên.

Tần Húc Đông kéo Ninh Ngọc ngồi xuống, rồi múc cho cô một bát cơm.

"Chắc đói rồi phải không? Mau ăn đi, ăn xong em nghỉ ngơi chút, anh đi bệnh viện xem mẹ thế nào."

Ninh Ngọc nhận lấy bát cơm, liếc mắt về phía cửa phòng Tần Nguyệt, nói: "Em gái anh chắc chưa ăn gì đâu."

Lúc này, vừa nghe nhắc đến Tần Nguyệt, Tần Húc Đông không kìm được mà cau mày. Những năm qua anh không ở nhà, thật sự không hiểu rõ Tần Nguyệt nữa, lần này về mới phát hiện tính khí em gái mình đã thay đổi nhiều như vậy.

Lúc nãy khi Tần Nguyệt nói những lời đó, nếu không vì không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng ăn uống của Ninh Ngọc, Tần Húc Đông đã kéo cô ta ra ngoài nói chuyện rồi.

Giờ biết Tần Nguyệt làm mẹ tức đến mức phải vào viện, lại còn mách tội Ninh Ngọc trước mặt anh, Tần Húc Đông càng tức giận hơn, anh tự cầm bát cơm ngồi xuống nói lạnh nhạt: "Lớn từng này rồi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi."

Giọng Tần Húc Đông không nhỏ, nhưng phòng Tần Nguyệt vẫn im lặng như tờ, Ninh Ngọc nghi ngờ cô ta không có trong phòng, song Tần Húc Đông đã nói mặc kệ, nên cô cũng chẳng buồn để tâm.

Lúc ăn cơm, cả hai không nói gì, nhưng Tần Húc Đông cứ thi thoảng lại gắp cho Ninh Ngọc miếng lạp xưởng, thịt muối, cho đến khi bị cô trừng mắt thì mới chịu dừng lại.

Ăn xong, Tần Húc Đông đi lên trấn.

Ninh Ngọc ở lại trong nhà, không buồn ngủ cũng chẳng muốn may vá gì. Cô chợt nhớ đến mấy món đồ mua ở trạm phế liệu trước đây, bèn mở ngăn kéo lấy ba món ra xem.

Sau khi lau sạch nghiên mực, lộ ra màu xanh tím, sờ vào mịn màng trơn nhẵn. Nhìn kỹ ở mặt sau còn có vài chữ nhỏ, chỉ tiếc vì thời gian quá lâu và không được bảo quản tốt nên nét chữ hơi mờ.

Ninh Ngọc cầm nghiên mực lên, đưa ra chỗ có ánh sáng mặt trời bên cửa sổ để xem kỹ, cuối cùng nhận ra mấy chữ kia là "Ngô Trung Cố Nhị Nương chế".

Thì ra đây là tác phẩm của Cố Nhị Nương, danh gia nghiên mực ở Đoan Khê!

Trong thoáng chốc, Ninh Ngọc hơi ngây ra, cô thật sự đã nhặt được một món hời lớn.

Kiếp trước cô tình cờ xem một chương trình giám định bảo vật trên tivi, trong đó có một món cũng là nghiên Đoan Khê của Cố Nhị Nương. Tuy không phải là cổ vật quá quý giá, nhưng căn cứ vào hình thức và chất liệu thì cũng có thể bán được mấy chục nghìn.

Ninh Ngọc không nghi ngờ gì về độ thật giả của cái nghiên này, vì một là kiểu dáng rất giống với cái cô từng thấy trên tivi, nét chữ cũng giống hệt; hai là thời điểm hiện tại vẫn chưa phổ biến hàng giả.

Vì vậy khả năng món này là thật là rất cao.

Cô cẩn thận cất nghiên mực lại, lòng không khỏi phấn khởi. Tiếc là hiện tại chưa thể khai thác giá trị thực sự của nó. Người biết đến nghiên Đoan Khê của Cố Nhị Nương tuy có, nhưng Ninh Ngọc lại không quen ai, cũng không thể công khai rao bán.

Món này phải đợi thêm vài năm nữa, chờ đến khi chính sách kinh tế tự do được thực thi, lúc đó mới có thể bán cho người thực sự biết trân quý nó.

Cất kỹ nghiên mực xong, Ninh Ngọc lại cầm lên cái hộp gỗ kia.

Cái hộp này trông thật sự rất bình thường, nhưng Ninh Ngọc vẫn nhớ rõ cảm giác thôi thúc khi quyết tâm mua nó, cảm giác kỳ lạ đó, một người từng sống lại như cô không thể bỏ qua.

Vì vậy, dù đã lật tung các mặt hộp mà không thấy gì lạ, cô vẫn không từ bỏ.

Cuối cùng, sau khi tháo rời sáu mặt của hộp ra, cô phát hiện điều bất thường.

Hai mảnh gỗ ở mặt bên hộp rõ ràng là nhỏ nhất trong sáu mảnh, nhưng trọng lượng lại không nhẹ hơn. Cô cầm lên một miếng xem kỹ, rồi lấy kéo cắt thử vài đường.

Sau khi cắt rách lớp gỗ bên ngoài, bên trong lại lộ ra ánh vàng kim lấp lánh.

Hơi thở của Ninh Ngọc lập tức trở nên dồn dập.

40.

Ninh Ngọc nín thở, cẩn thận gọt thêm một mảnh gỗ nhỏ, sau khi chắc chắn bên trong đúng là vàng thật, cô liền đặt kéo xuống, lắp lại các mảnh gỗ như ban đầu rồi dùng keo dán kín, sau đó dùng bút tô đen chỗ vàng bị lộ ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!