36.
Ninh Ngọc chỉ chợp mắt một chút là tỉnh. Đêm qua ở bệnh viện cô cũng đã ngủ chút chút, nhưng vì nằm gục nên không thoải mái.
Lúc này, cô vẫn nằm trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng chẳng nghe thấy gì.
Mọi kế hoạch của Ninh Ngọc sau khi trọng sinh đều khá thuận lợi, chỉ có sự trở về đột ngột của Tần Húc Đông khiến cô rối loạn.
Cô vốn định chờ cho Tần Húc Đông nhận ra bộ mặt thật của Tôn Lệ Lệ, hoàn toàn dập tắt ảo tưởng của cô ta, rồi mới nói chuyện rõ ràng với anh.
Quân hôn không dễ ly hôn, nếu không có lý do chính đáng, Tần Húc Đông chắc chắn sẽ không chủ động chia tay.
Sau những gì trải qua ở kiếp trước, Ninh Ngọc hiểu rõ những kẻ toàn ởm ờ đường mật không đáng tin, ngược lại những người sống bằng hành động thực tế như Tần Húc Đông mới là chỗ dựa đáng tin cậy.
Hơn nữa, anh ấy thường xuyên ở đơn vị, Ninh Ngọc có thể tự do làm những việc mình thích.
Lý trí mách bảo Ninh Ngọc tiếp tục cuộc hôn nhân này là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cô vẫn còn khúc mắc, không thể quên được cảnh tượng cuối cùng trước khi c. hết , hai người kia đứng cạnh nhau, quá xứng đôi.
Ninh Ngọc nghĩ, thời điểm này chắc anh ấy vẫn chưa có tình cảm với Tôn Lệ Lệ, nếu không thì đã chẳng cưới cô.
Có thể là kiếp trước, sau khi cô bỏ trốn, Tôn Lệ Lệ cứu mẹ Tần, lại thường xuyên lui tới với Tần Nguyệt, rồi dần dần chiếm được cảm tình. Còn cô chỉ là kẻ "bỏ chồng" theo trai.
Nghĩ đến đây, lòng lại chua xót.
Ninh Ngọc trở mình, không muốn nghĩ nữa. Nếu không, cô sẽ chọn con đường rắc rối hơn.
Vừa xoay người quay mặt vào cửa, cửa phòng lại mở ra, ánh mắt cô và người vào đối diện nhau.
Tần Húc Đông rất tự nhiên, nói:
"Em dậy rồi à, ra ăn cơm đi."
Ninh Ngọc hơi ngại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu với anh, chờ anh đi khỏi mới dậy thay đồ.
Ra ngoài, thấy bàn đã bày sẵn cơm canh, Tần Húc Đông đang bê đồ ăn lên.
"Anh nấu hả?" Ninh Ngọc ngạc nhiên, vì mâm cơm hôm nay phong phú hơn hẳn mọi khi.
Tần Húc Đông bình thản gật đầu:
"Anh đi công tác miền Bắc về, mang ít đặc sản."
"Anh vừa từ miền Bắc về?" Ninh Ngọc hỏi thêm.
Tần Húc Đông định trả lời thì cửa phòng Tần Nguyệt mở ra, Tôn Lệ Lệ bước vội ra ngoài.
"Anh Tần, xin lỗi nha, em mải nói chuyện với Nguyệt Nguyệt nên quên mất thời gian. Em không quấy rầy bữa cơm nhà anh nữa, em về đây."
Chưa kịp bước đi, Tần Nguyệt đã kéo cô ta lại:
"Lệ Lệ, muộn thế này rồi, ở lại ăn với bọn em đi. Với lại anh em mới về, lâu rồi không gặp, ăn chung luôn đi."
Miệng thì nói vậy, nhưng mắt Tần Nguyệt không quên liếc Ninh Ngọc một cái.
Ninh Ngọc vừa phát hiện Tần Húc Đông biết nấu ăn còn chưa vui xong, giờ lại thấy chướng cả mắt. Dù cô và anh ấy không phải cặp đôi yêu nhau, thì việc Tần Nguyệt nói vậy trước mặt cô cũng thật quá đáng.
Lúc này sắc mặt Tần Húc Đông cũng trầm xuống.
Tôn Lệ Lệ thấy vậy liền nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!