Chương 2: (Vô Đề)

3.

Nghĩ lại những lời Tôn Lệ Lệ vừa nói, Ninh Ngọc lập tức ấn chuông gọi y tá tới.

"Đồng chí, có chuyện gì cần giúp sao?" Y tá bước vào hỏi.

Ninh Ngọc đáp: "Chị y tá ơi, chị vừa nãy có thấy bạn em ra ngoài không? Có thể giúp em gọi cô ấy quay lại được không?"

Y tá lắc đầu: "Không thấy, xin lỗi em nhé."

Ninh Ngọc nhìn bình truyền dịch, thấy sắp cạn rồi, bèn nói tiếp: "Vậy chị giúp em rút kim truyền được không? Em ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay."

Thấy cô vội vàng, y tá liền giúp cô rút kim rồi dặn dò: "Em đi cẩn thận nhé, cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn đâu."

Ninh Ngọc gật đầu cảm ơn: "Chị yên tâm, em sẽ quay lại mà."

Nói xong, cô liền bước xuống giường bệnh.

Kiếp trước, Tần Húc Đông không hề hồi âm, còn Tống Tri Huy lại có đưa tiền đến cho Ninh Ngọc, nhưng cuối cùng số tiền đó cũng không đến tay cô.

Bởi vì Ninh Ngọc chỉ nằm viện vài hôm là khỏe, bệnh không nặng lắm.

Cho nên lần này Ninh Ngọc muốn ngăn Tôn Lệ Lệ gửi điện báo, vì một bức điện báo lúc này rất đắt, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Huống hồ, Tần Húc Đông có nhận được điện báo cũng sẽ không quan tâm đến cô.

Nghĩ tới đây, tim Ninh Ngọc lại quặn đau, nhưng cô nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên, vì còn chuyện khác quan trọng hơn phải làm.

Vì chưa khỏe hẳn, Ninh Ngọc không dám đi quá nhanh, nhưng để đuổi kịp Tôn Lệ Lệ, cô cố tình đi theo hành lang khác thường ít người qua lại, từ đó đi xuống sẽ gần bưu điện hơn.

Đi đến cuối hành lang, chuẩn bị rẽ xuống cầu thang thì nghe thấy một giọng đàn ông vang lên: "Cô chắc chắn cách này có hiệu quả không?"

Ninh Ngọc khựng lại, lập tức dừng bước.

Dù đã mười năm trôi qua, Ninh Ngọc vẫn ngay lập tức nhận ra giọng nói khiến người ta nghiến răng nghiến lợi ấy.

Còn chưa kịp hành động gì, lại nghe một giọng nữ quen thuộc vang lên:

"Yên tâm đi, anh cứ làm theo là được. Ninh Ngọc vốn dĩ đã không thích Tần Húc Đông, giờ lại đang bệnh, bên cạnh chẳng có ai, đúng là lúc yếu đuối nhất. Anh chỉ cần quan tâm cô ta một chút, dịu dàng một chút, chẳng mấy chốc người ta sẽ thích anh thôi."

Giọng nói đầy chắc chắn, thậm chí còn mang theo vài phần dụ dỗ.

Người đàn ông quả nhiên d.a. o động, nhưng vẫn do dự hỏi:

"Nhưng cô chẳng phải nói sẽ gửi điện báo cho Tần Húc Đông sao? Nhỡ anh ta từ đơn vị trở về thì sao?"

Người phụ nữ cười nhẹ:

"Ai nói tôi thực sự đi gửi điện báo? Anh không nói, tôi không nói, thì ai biết được điện báo không gửi đi? Đến lúc đó, Ninh Ngọc thấy Tần Húc Đông chẳng quan tâm gì đến cô ta, nhất định sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, vậy chẳng phải cơ hội của anh càng lớn hay sao?"

"Dân làng đều khen cô giỏi giang rộng lượng, không ngờ vì một người đàn ông mà có thể đối xử với bạn thân mình tàn nhẫn đến mức này." Hắn ta có chút e ngại với người phụ nữ trước mặt, dù hiện tại hợp tác với nhau, nhưng khi thấy cô ta tâm cơ sâu như vậy vẫn không tránh khỏi bất an.

"Hừ, cô ta mà xứng làm bạn tôi sao? Làng bao nhiêu đàn ông để cô ta chọn, cô ta lại cứ phải cưới người tôi thích. Tôi thích Tần Húc Đông bao nhiêu năm, chẳng lẽ cô ta không hề hay biết?" Người phụ nữ rõ ràng hận Ninh Ngọc thấu xương, giọng cũng vô thức cao lên.

Có vẻ nhận ra cảm xúc bản thân đang quá lộ liễu, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại, thấp giọng nói:

"Tôi đi xuống bưu điện làm bộ làm dáng một chút, rồi tìm cớ quay về làng. Anh cứ ở lại đây chăm sóc Ninh Ngọc. Tôi hiểu Ninh Ngọc, cô ta thích kiểu đàn ông như anh, nhìn văn nhã, miệng lại toàn lời ngon tiếng ngọt."

Người đàn ông thầm khinh trong bụng, hắn cũng chẳng ưa loại phụ nữ trước mặt một đằng, sau lưng một kiểu thế này. Hắn nghĩ bụng, đợi khi chiếm được Ninh Ngọc rồi, sẽ cắt đứt mọi liên hệ với ả ta.

"Được rồi, Ninh Ngọc vừa tỉnh, đang ở một mình trong phòng bệnh, anh mau lên đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!