Chương 18: (Vô Đề)

30.

Rời trường trung học thị trấn, Ninh Ngọc đến bưu điện tìm Trân Châu.

Giữa trưa, đúng lúc buồn ngủ, bưu điện chẳng có ai. Trân Châu đang ngồi mơ màng sau quầy, thấy có người tới mới sực tỉnh.

"Ninh Ngọc! Cuối cùng cậu cũng tới rồi!" – Trân Châu vui mừng reo lên.

"Sao thấy tớ lại vui thế?" Ninh Ngọc cười hỏi.

Trân Châu vòng qua quầy chạy ra:

"Cậu không biết đâu, quần áo cậu làm nổi tiếng lắm luôn! Trước tớ có nói sẽ giúp quảng cáo giúp cậu, ai ngờ không cần! Tớ vừa mặc bộ đồ cậu tặng ra ngoài, ai cũng hỏi mua ở đâu! Mấy ngày nay bị họ hỏi hoài, chờ cậu mãi mới thấy mặt!"

Nghe đồ mình làm được ưa chuộng như vậy, Ninh Ngọc rất vui, đó là cảm giác thành tựu mà kiếp trước Ninh Ngọc chưa từng có.

"Đây, tớ mang quần áo đến rồi, cậu chọn đi, muốn cái nào." Ninh Ngọc chỉ vào bốn túi đồ.

Trân Châu vội nhận lấy rồi mang vào sau quầy.

Cô ấy mở từng chiếc ra ngắm, cái nào cũng đẹp, đến mức Trân Châu chỉ muốn giữ hết cho riêng mình.

Cuối cùng, cô ấy vẫn bình tĩnh lại, quay đầu hỏi:

"Tiểu Ngọc, tớ lấy hết được không? Bạn tớ nhiều, vừa khéo chia mỗi người một bộ."

Ninh Ngọc không ngờ bạn mình lại có nhiều mối thế, hơi ngại ngùng đáp:

"Chắc không được hết, vì trước đó tớ có hẹn với vài người…"

Thấy cô áy náy, Trân Châu xua tay:

"Không sao, chẳng qua là vài bộ đồ, không thể để cậu thất hứa được. Vậy cho tớ một nửa nhé?"

"Một nửa thì được, cậu lấy thêm hai cái cũng không sao, để lại mấy bộ đã hứa là được rồi."

Cuối cùng, Trân Châu lấy ba váy liền thân, hai bộ áo phối chân váy.

Sau khi thanh toán, Trân Châu lại ra ngồi trò chuyện với Ninh Ngọc một lúc. Đến khi có người vào làm việc, Ninh Ngọc mới mang phần còn lại rời đi.

Lúc này còn sớm, chưa tới giờ tan ca của nhà máy dệt, nhưng Ninh Ngọc phải về nấu cơm, không chờ được nên đành nhờ bác gác cổng gọi giúp.

Phía Mã Tú Phương, nghe bác gác cổng nói có bạn tên Ninh Ngọc đến tìm, cô ấy sững lại một lúc rồi bỗng bật dậy. Mấy cô bạn thân đứng cạnh thấy phản ứng đó, lại nghe tên lạ "Ninh Ngọc", liền đoán ra đây chính là người làm quần áo, lập tức rạo rực.

Bác gác cổng không hiểu chuyện gì, bạn thân tới làm gì mà kéo theo cả hội vậy?

Mã Tú Phương trấn tĩnh lại, trao đổi ánh mắt với mấy người kia rồi đi theo bác bảo vệ ra ngoài.

Ninh Ngọc vừa thấy Mã Tú Phương đi ra, đã cười chào:

"Tú Phương, tớ tới tìm cậu nè!"

Mã Tú Phương đầu óc cũng nhanh nhạy, thấy Ninh Ngọc xưng hô thân thiết, liền lập tức hiểu ra, vui vẻ đáp lại:

"Tiểu Ngọc, cậu tới rồi, tớ nhớ cậu muốn ch. ết luôn!"

Bác gác cổng thấy hai người thân thiết như vậy, biết mình không dẫn nhầm người, liền quay lại phòng trực tránh nắng.

Thấy không ai để ý, Ninh Ngọc kéo Mã Tú Phương ra góc mát bên tường nhà máy dệt nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!