Chương 13: (Vô Đề)

22.

Trong góc có vài chậu rửa bút, nghiên mực và một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ đầy bụi, không biết đã bị bỏ xó bao lâu.

Mấy chiếc chậu rửa bút thì sắp hỏng hết rồi, cái thì mẻ miệng, cái thì thủng đáy. Ninh Ngọc liếc sơ qua rồi dồn sự chú ý vào mấy chiếc nghiên mực.

Ba chiếc nghiên đều bẩn thỉu, một cái còn bị sứt một góc.

Ninh Ngọc quan sát kỹ, phát hiện trong số đó có một cái còn nguyên vẹn, cảm giác khi sờ vào khác với hai cái còn lại. Cô lau sạch lớp bụi, thấy bề mặt nghiên trơn bóng, liền quyết định mua.

Đang định đứng dậy rời đi thì ánh mắt cô vô tình liếc qua chiếc hộp gỗ nhỏ.

Chiếc hộp bị trầy xước nhiều chỗ trên nắp, gỗ chỉ là loại gỗ long não bình thường. Ninh Ngọc mở ra xem thì thấy bên trong trống rỗng, nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn mua nó.

Cô đoán món đồ này chắc không có giá trị gì, nên tiện tay cầm luôn.

Ông già trông trạm thu mua thấy cô chọn cả buổi mà chỉ lấy vài món vặt vãnh chẳng đáng giá gì, cũng lười nói nhiều, báo giá luôn một lượt.

Ninh Ngọc để lại năm hào, nhét hết vào túi đựng quần áo lúc nãy rồi rời đi.

Khi đến con hẻm cạnh nhà máy dệt, Mã Tú Phương cùng Vương Huệ Quyên đã đợi sẵn.

"Xin lỗi, tôi đến muộn rồi." Ninh Ngọc dừng xe, áy náy nói.

Mã Tú Phương lắc đầu:

"Không sao đâu, bọn tôi cũng vừa mới tới. Lúc nãy đã thử đồ rồi, rất vừa. Đây là vải lỗi nhà máy phát, chị xem dùng được không nhé."

Ninh Ngọc nhìn đống vải hai người cầm, hơi kinh ngạc:

"Sao lại nhiều thế?"

"Tôi sợ hai đứa bọn tôi mang không đủ, nên hỏi thêm mấy người cùng tổ. Cứ chọn thoải mái, không chọn được cũng không sao."

"Vậy thì để lên yên sau xe tôi đi, cầm tay mỏi lắm."

Sau khi giúp họ đặt vải lên xe, Ninh Ngọc cũng không khách sáo, lựa ra những tấm vải sáng màu, tươi tắn, rồi chọn thêm vài mảnh vải tối màu nhưng ít lỗi.

"Xong rồi, tôi lấy mấy tấm này nhé, các chị tính giá đi."

Mã Tú Phương tròn mắt kinh ngạc:

"Sao chị lấy nhiều vậy?"

Ninh Ngọc nghĩ bụng: mấy người này chắc chắn sẽ còn quay lại mua, nên quyết định nói thẳng:

"Tôi thấy hai chị thích đồ tôi làm, nên muốn làm thêm vài bộ, biết đâu người khác cũng thích."

Hai người lập tức hiểu ý cô, mà với họ thì chuyện này chỉ có lợi.

"Tôi ủng hộ chị! Đồ chị làm đẹp lắm. Thật ra tôi định hỏi chị làm thêm cho tôi rồi. Cả đồng nghiệp tôi nữa, thấy tôi mang về là ai cũng khen đẹp. Bộ còn lại chị nói lúc sáng ấy, còn không? Có người muốn mua đấy. Tính mấy người đó tôi biết rõ, đảm bảo không lộ chuyện ra ngoài đâu."

Ninh Ngọc không ngờ Mã Tú Phương lại nhanh chóng giúp mình quảng cáo như vậy.

Tiếc là bộ đồ đó Ninh Ngọc đã tặng cho Trân Châu rồi.

Mã Tú Phương nghe xong tiếc nuối thở dài.

Ninh Ngọc thấy vậy bèn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!