18.
Sau khi ông Tần, bà Tần về đến nhà, ông lập tức rửa tay, mặt đầy háo hức.
Hiếm thấy là hôm nay Tần Nguyệt cũng đã ngồi sẵn bên bàn ăn chờ cơm.
Thực ra nhà họ Tần không phải là không có tiền ăn thịt, chỉ là sức khỏe bà Tần không tốt, mỗi lần Tần Húc Đông gửi tiền về, ông Tần đều để dành lại một phần đề phòng vợ bất ngờ phát bệnh. Vì vậy, bữa cơm thường ngày cũng đành phải giản dị hơn.
Hôm nay thức ăn Ninh Ngọc nấu đồ ăn thơm khó cưỡng, cả nhà cầm đũa lên là cắm cúi ăn.
Mấy khúc xương lớn, đến tủy trong xương cũng hút sạch trơn.
Ăn uống no nê xong, Ninh Ngọc dọn bàn, rồi quay vào phòng thay chiếc váy mới làm xong, sau đó hé cửa gọi mẹ chồng vào.
"Mẹ, mẹ xem váy con làm hôm nay thế nào, có đẹp không?"
Bà Tần nhìn thấy chiếc váy lập tức tròn xoe mắt, còn đi một vòng quanh Ninh Ngọc để ngắm.
"Cái váy này, là con làm à?" Mẹ Tần gần như không tin nổi.
"Vâng, con mới may chiều nay."
"Đẹp thật đấy, đẹp lắm, Tiểu Ngọc, mẹ không ngờ con khéo tay như vậy."
Nghe mẹ chồng khen, dù bản thân đã có tự tin, Ninh Ngọc vẫn cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Sau đó, cô tiết lộ một chút kế hoạch kiếm tiền:
"Mẹ, lúc trưa con nói có người nhờ con may đồ là thật, nhưng không phải may miễn phí, họ sẽ trả công cho con."
Bà Tần nghe xong có chút lo lắng:
"Thế chẳng phải là làm buôn bán sao? Có bị bắt không con?"
Ninh Ngọc trấn an:
"Không sao đâu mẹ, đều là người quen cả, mình chỉ nói miệng với nhau thôi. Nhưng chuyện này mẹ đừng kể với ai, có thành hay không còn chưa biết, phải đợi người ta xem xong mấy bộ đồ mới quyết được."
Bà Tần gật đầu lia lịa:
"Mẹ không nói với ai đâu, đến cả cha con cũng không kể."
Ninh Ngọc cười dịu dàng:
"Chờ con kiếm được tiền rồi, sẽ may cho mẹ với cha mỗi người một bộ."
Bà Tần cười tít mắt:
"Vậy thì tốt quá. À mà, Tiểu Ngọc, hôm nay con mua nhiều vải như vậy, còn tiền không? Nếu không thì mẹ đưa cho ít nhé?"
Đúng là trong tay Ninh Ngọc giờ cũng không còn nhiều tiền, nhưng cô không định lấy tiền của bà Tần.
Kiếp trước, khi bà Tần phát bệnh mà không có tiền trong tay, chính Tôn Lệ Lệ là người gom góp đưa bà lên bệnh viện trên thành phố, vì vậy nhà họ Tần luôn xem Tôn Lệ Lệ là ân nhân cứu mạng.
Hồi đó, Ninh Ngọc không biết số tiền Tống Tri Huy đưa cho mình là lấy từ chỗ mẹ chồng, nhưng cô thật sự đã suýt gây hoạ.
Cho nên kiếp này, cô nhất định sẽ không lấy tiền từ bà Tần nữa.
Sau khi an ủi vài câu và tiễn mẹ chồng ra khỏi phòng, Ninh Ngọc định trước khi ngủ sẽ may thêm một bộ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!