Nghe Tào Văn giải thích xong, lúc này Diệp Trần mới cảm thấy chuyện này quả thật có chút khó giải quyết.
Giống như Tào gia chẳng qua chỉ là địa đầu xa ở Vân Châu, có thể mời chào nhiều cao thủ làm thủ hạ như vậy, Ngụy Vô Cực kia thân là minh chủ võ lâp phương nam, chẳng phải sẽ được nhiều người ủng hộ, cao thủ dưới tay nhiều như mây sao?
Tào Văn cũng thấy sự lo lắng của Diệp Trần, và nhanh chóng nói:
"Thế lực của Ngụy Vô Cực kia tuy rằng rất lớn, nhưng cũng chưa chắc sẽ vì Miêu Nhân Kiệt mà ra mặt, vì vậy Diệp tiên sinh không phải lo lắng quá nhiều!"
Diệp Trần mỉm cười nhẹ,
"Tuy rằng Ngụy Vô Cực lợi hại, nhưng tôi còn chưa có để vào mắt!"
Tào Văn thấy Diệp Trần nói như thế, không nói thêm gì, nhưng mà trong lòng không cho là đúng.
Đạt tới loại cảnh giới như Ngụy Vô Cực, ở toàn bộ nước Hoa Hạ đều có địa vị vô cùng quan trọng, tuyệt đối là đại nhân vật cấp cao nhất, cho dù là nguyên thủ của một nước, cũng không thể khinh thị sự tồn tại này, tuy rằng Diệp Trần cũng là tông sư Hóa Kình, hơn nữa tiền đồ vô lượng, nhưng dù sao cũng chỉ là thế hệ trẻ, theo quan điểm của Tào Văn, cả hai chỉ đơn giản là không giống nhau.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khoảng hai mươi phút, Rolls
-Royce đã lái tới gần quán cơm Tô thị.
Diệp Trần không để cho xe tới gần quán cơm, trực tiếp xuống xe, đang chuẩn bị đi trở về, không nghĩ tới Tào Văn lại cùng đi theo,
"Đúng rồi, Diệp tiên sinh, tôi có một biệt thự ở Tử Kinh Sơn, tôi chưa bao giờ sống trong đó, Nếu Diệp tiên sinh không chê, tôi liền tặng cho tiên sinh!"
Tào Văn vừa nói, trực tiếp lấy ra một chùm chìa khóa, nhét vào trong tay Diệp Trần.
Không thể không nói, tuy rằng Tào Văn tuổi không lớn lắm, nhưng bản lĩnh lôi kéo tâm tư người thực sự lợi hại, luôn có thể phát hiện ra nhu cầu của bên kia mà không tiết lộ dấu vết, và sau đó giúp đỡ, so với cách làm của Đường gia, Tào gia có thể nổi bật hơn, tuyệt không phải ngẫu nhiên.
Diệp Trần muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, mình đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Tào Văn, nếu từ chối vào lúc này, có vẻ không ra gì.
"Vậy tôi từ chối thì thiếu tôn trọng!"
...
Sau khi Tào Văn cáo từ, Diệp Trần trở về quán cơm Tô thị.
Vào thời điểm này, đã hơn chín giờ tối, quán cơm cũng sắp đóng cửa, nhưng khi Diệp Trần bước vào nhà, trong nháy mắt thấy rằng có một chút không thích hợp.
Ở góc của quán cơm, vẫn còn một ông già ngồi, khoảng năm mươi tuổi, trông bình thường, nhưng mắt ông ta giống như điện, ngồi cao và thẳng, rõ ràng là một cao thủ võ đạo.
Diệp Trần đang tự hỏi, lúc này, Tô Lam bưng một tô mì mới chuẩn bị và bước ra khỏi bếp.
"A? Tiểu Trần, cháu không phải nói cháu phải ở trong ký túc xá của trường trong vài ngày sao? Hôm nay sao lại về nhà?"
Nhìn thấy Diệp Trần, Tô Lam có chút ngoài ý muốn.
Diệp Trần mỉm cười,
"Hôm nay nhiệm vụ học tập không nhiều, cho nên cháu về nhà nhìn xem!"
Vừa nói, Diệp Trần rất tự nhiên lấy tô mì từ trong tay Tô Lam,
"Dì Lam, để cháu làm!"
Ngày bình thường Diệp Trần giúp Tô Lam làm việc không ít, Tô Lam cũng không từ chối, chỉ vào ông già trong góc, thấp giọng nói:
"Người đàn ông già kia là một kẻ lập dị, ông ta ngồi đó từ buổi chiều, bây giờ đã là bát thứ mười! Thực sự không biết bữa ăn của ông ta lớn thế nào?"
Khi Diệp Trần nghe thấy điều này, lông mày hơi nhíu, vững tin hơn về sự phán đoán của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!