Diệp Trần trong trận liên tiếp hai lần lấy được ba điểm, trực tiếp làm điểm số chênh lệch giữa hai đội giảm xuống còn 6 điểm, mà cũng chỉ mất có một phút mà thôi.
Cho dù Diệp Trần là thực lực hay là may mắn, Vu Cương và những người khác đã phản ứng vào lúc này, tuyệt đối không thể để hắn ta tiếp tục lấy điểm dễ dàng như vậy.
"Tự mình ta phòng thủ thằng này, các ông tất cả đều xốc lại tinh thần cho tôi, không thể phạm phải sai lầm lần nữa!"
Vu Cương ra lệnh một tiếng, sau đó hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Diệp Trần, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn,
"Đồ vô dụng! Tao vốn còn muốn chừa cho mày chút thể diện, chính mày đã muốn chết, vậy cũng đừng trách tao! Hãy nhớ khoảng khắc tiếp theo, tao cam đoan với mày, tao nhất định sẽ khiến cho mày cả đời đều khó mà quên được!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng.
"Câu nói như vậy tao cũng muốn nói với mày!"
...
Lớp 12a6 phát bóng lên lần nữa, lần này bọn họ liên tiếp truyền hơn mấy lần, bóng rổ rất nhanh đã được truyền tới giữa sân.
"Cho ta!"
Vu Cương giơ một tay lên, chủ động lấy quả bóng.
Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch lên, cũng chủ động đi lên phòng thủ.
Vu Cương thấy vậy, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, khi đối mặt với Diệp Trần, trêu chọc, nói:
"Đồ vô dụng! Tao đang ở trước mặt mày đây này, có ngon thì tới đây mà ngăn cản ta a!"
Nói xong, Vu Cương đã tăng tốc, chạy vào đường giới hạn cuối sân, hai tay ôm lấy quả bóng, một bước, hai bước, ba bước, sau đó nhảy lên thật cao, hai tay giữ chặt quả bóng, hướng vòng rổ hung hăng đập tới!
Mà Diệp Trần dường như không kịp phản ứng, một mực chờ Vu Cương chạy tới dưới vòng rổ, tỏ vẻ mãi sau mới phát hiện ra và chạy theo.
"Rác rưởi chính là rác rưởi! Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"
Mắt thấy vòng rổ đang ở trước mắt, Vu Cương đắc chí hài lòng, giống như đã thấy cảnh tượng mọi người reo hò vì hắn.
Nhưng mà vào đúng lúc này, thân thể của Vu Cương đang ở trên không trung, đột nhiên cảm thấy mình như bị một cái bóng ma bao phủ, dọa hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy, trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay!
"Cái gì? Điều này sao có thể!"
Nhìn toàn bộ các thành viên trong đội bóng rổ của lớp 12a3, có thể ngăn chặn Vu Cương hắn, cũng chỉ có một người là Trần Húc Dương mà thôi, hơn nữa hắn nhớ rõ ràng, Trần Húc Dương vẫn đang lang thang bên ngoài vạch ba điểm, chắc chắn không có khả năng tới kịp để chặn lại hắn, như vậy người này là ai?
Ngay vào lúc Vu Cương đang kinh ngạc khó hiểu, bàn tay đột nhiên xuất hiện kia, không lưu tình một chút nào đập vào phía trên của bóng rổ.
Ba!
Sau khi bóng rổ từ trong tay Vu Cương được đập xuống, cũng vừa khéo tàn nhẫn đập vào trên gò má của Vu Cương.
Đúng như thế đánh vào mặt! Đau rát!
Tuy nhiên vào lúc này Vu Cương cũng bất chấp việc bị đập vào mặt, sau khi hắn rơi xuống đất, trước tiên là xoay đầu lại, muốn nhìn một chút xem là ai từ đằng sau lưng chặn bóng của hắn, nhưng kết quả lại khiến hắn phải tròn xoe mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy người đứng sau hắn, hóa ra chính là Diệp Trần vô dụng mà trong miệng hắn vừa nói!
"Không! Tôi không tin!"
Phải biết, chiều cao của Vu Cương thế nhưng là cao tới gần 1m9, mà Diệp Trần cao chưa tới 1m8.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!