Chương 5: (Vô Đề)

13

Phụ mẫu ta xưa nay thương ta như ngọc như ngà.

Thế nhưng, dù được yêu thương là vậy, sau khi xuất giá, ta lại hiếm khi được dịp hồi môn.

Bà ta không cho ta về thăm nhà. Đến khi Chu Văn Uyên thi đỗ tú tài, bà ta càng coi mình là người có thân phận, không muốn dây dưa qua lại với nhà ta.

Mỗi năm, ta chỉ được về một lần. Mà mỗi lần, cũng chẳng được lưu lại quá hai canh giờ.

Sau khi thành thân, Chu Văn Uyên chuyên tâm đèn sách, bà ta thường than bệnh đau yếu, mười mẫu ruộng Chu gia đều một tay ta gánh vác.

Phụ mẫu cùng đệ đệ thương ta, mỗi khi tới vụ mùa đều đến giúp ta làm đồng.

Về sau, đệ ta thành thân, đệ phụ tựa hồ chẳng vừa lòng với chuyện ấy.

Từ đó, quan hệ giữa nàng và mẫu thân ta cũng dần trở nên lạnh nhạt.

Ta từng vô tình nghe nàng thở than với người ngoài:

"Cái gọi là phu nhân tú tài, phì, cũng chỉ biết đến nhà ta xin xỏ."

"Mỗi lần về nhà mẹ đẻ tuy cũng mang quà lễ, nhưng ta nhìn mà ngại chẳng muốn nhận."

"Không phải một bọc khoai thối thì cũng là nửa túi rau úa, tưởng người ta không có mắt hay sao?"

"Cả năm cho được nhà ta mấy cái lá rau, vậy mà dám đến ăn thịt gà thịt vịt, còn bắt trượng phu ta với cả công bà* ta sang giúp việc!"

(*công bà = cha mẹ chồng)

"Có tẩu tử thế này, ta thật là xui tám đời!"

Lời ấy lọt vào tai, lòng ta như bị kim châm, chỉ biết cúi đầu chẳng nói nên lời.

Từ đó trở đi, đến cả một lần hồi môn trong năm, ta cũng chẳng dám quay về nữa.

Về, chỉ khiến phụ mẫu thêm khó xử.

Muội ấy không sai.

Sai là ở ta.

Là ta vô dụng, ở nhà trượng phu chẳng có địa vị, khiến cả phụ mẫu cũng phải chịu đắng cay theo.

Về sau, theo Chu Văn Uyên dời sang Giang Nam, lại thêm nhiều năm xa cách phụ mẫu.

Bà bà quản nghiêm, đến cả việc đi tiểu tiện cũng không được chậm trễ, bắt ta đứng ngoài chờ.

Ta dùng mọi cách xoay xở, chắt bóp từng đồng, mới dành dụm được vài lượng bạc lẻ, nhờ người gửi về quê nhà.

Chỉ là… ta cũng chẳng rõ, phụ mẫu có thật sự nhận được hay không…

14

"Chách!"

Tiếng bấc đèn nổ lách tách kéo ta trở về thực tại từ những hồi ức ngổn ngang.

Giang Nghiễn Chu đẩy cửa bước vào, tay bưng một bát mì nóng hổi, hơi nước mờ mịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!