7
Nghe tới ba chữ Giang tú tài, mẫu thân ta mới khẽ thở ra một hơi, tựa hồ trút được gánh nặng trong lòng.
Vừa nãy, thấy bà ta miệng lưỡi chắc nịch, bà tuy giận đến run người, song đáy mắt vẫn ẩn giấu nét thấp thỏm.
"Trương Quế Phương, bà điên rồi sao?!"
"Cái cậu Giang tú tài kia, xưa nay lầm lì như khúc gỗ, chưa từng qua lại cùng người trong làng!"
"Thanh Hòa nhà ta, há lại có liên hệ gì với hắn?!"
Nói đoạn, mẫu thân quay đầu nhìn ta, vừa trông thấy sắc mặt ta tái nhợt, thân thể liền loạng choạng lùi về sau hai bước, giọng nói run rẩy.
"Con ngoan… con nói cho mẫu thân biết, con chưa từng quen Giang tú tài, đúng không?"
Ta chưa từng nghĩ, bà ta lại có thể nhẫn tâm đến mức lấy chuyện này để hủy danh tiết ta.
Ta và Giang Nghiễn Chu… quả thực có chút quen biết.
Nhà hắn chỉ có một người mẫu thân góa bụa yếu nhược, để tiết kiệm tiền thuốc thang, Giang tú tài thường xuyên vào núi hái dược thảo.
Tính ra, hẳn là vào khoảng tháng trước.
Hôm ấy trời mới mưa xong, ta vào núi tìm nấm, tình cờ bắt gặp Giang Nghiễn Chu trượt chân rơi xuống hồ.
Thuở nhỏ ta ham nghịch nước, từng theo phụ thân học bơi, sao có thể khoanh tay đứng nhìn đồng hương gặp nạn?
Trời khi ấy còn chưa sáng rõ, ta liền nhảy xuống kéo hắn lên bờ, rồi cõng hắn trở về tận nhà.
Giang tú tài không nói lời nào, chỉ cúi đầu cảm tạ.
Về sau, nghe tin Chu Văn Uyên vào kinh ứng thí nhưng trong nhà thiếu bạc, hắn lặng lẽ đến đưa cho ta năm mươi lượng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Bà ta phát hiện số bạc ấy, ta còn ngây thơ, thật thà kể lại chuyện đã qua.
Nào ngờ vì thế mà rước lấy một trận mắng nhiếc nặng nề.
Bà ta chửi ta không giữ tam tòng tứ đức, chửi ta ong bướm lẳng lơ, bắt quỳ ba ngày ba đêm trong nhà tổ.
Ngay cả Chu Văn Uyên, từ đó cũng sinh lòng nghi kỵ, đối đãi lạnh nhạt suốt một thời gian.
Số bạc kia, bà ta cũng nhất quyết không trả lại Giang Nghiễn Chu.
Bà ta nói: Ta đã cõng Giang tú tài về nhà, thể nào cũng đã bị hắn sờ mó. Đã bị nam nhân động chạm, thì chính là phải bồi thường danh tiết cho Chu gia.
8
"Con tiện nhân Thẩm Thanh Hòa kia, cõng Giang què về tận Giang gia, ở lại đó nửa canh giờ mới chịu bước ra!"
"Chính mắt ta thấy, người ả ta ướt như chuột lột, xiêm y dính sát vào thân thể, nhìn mà buồn nôn!"
"Đã để Giang què sờ rồi ôm, còn xứng đáng gọi là gái nhà lành sao?"
"Chu gia ta, nào thèm thứ giày rách người khác đã đi qua!"
Lời bà ta vừa dứt, cả sân nhất thời im lặng đến ngột ngạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!