4
Bà mặc áo dài màu lam sẫm, vóc người gầy guộc, sắc mặc tái xanh.
Trời giá buốt, vậy mà trán bà vẫn toát mồ hôi, hơi nóng bốc lên nghi ngút – hẳn là chạy vội một mạch đến đây.
"Ta… ta không đồng ý mối hôn sự này!"
Một tay bà chống cửa, tay kia ôm n.g.ự. c thở dốc, hơi còn chưa ổn đã vội lớn tiếng cất lời giữa bao người.
"Ta không đồng ý để Thẩm Thanh Hòa gả cho con trai ta. Mối hôn sự này… đến đây là chấm dứt!"
Mẫu thân ta vốn nổi danh là người hiền hậu trong làng, vậy mà sắc mặt cũng tối sầm lại.
"Trương Quế Phương, lời này là có ý gì?"
Chu thúc cau ngươi, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Tức phụ à, từ hôn chẳng phải chuyện đùa đâu."
"Chuyện này, phải nói rõ ràng, đừng để chưa thành thông gia đã hóa thù địch."
Nhà ta ở đầu làng, Chu gia ở tận cuối làng.
Người trong làng đều biết hôm nay là ngày Chu gia đến dạm hỏi.
Bà ta chạy thẳng đến đây, ắt đã kinh động cả thôn.
Giờ phút này, người đến xem náo nhiệt đông đúc, đứng chen chúc ngoài cổng, chặn kín lối vào sân.
Bà mối bước tới, kéo tay bà ta, miệng thì thào, mắt liếc ra hiệu không ngớt.
"Ai dà, đại tẩu, bà làm cái gì vậy chứ?"
"Nạp thái, vấn danh, nạp cát đều đã xong xuôi cả rồi."
"Ngày sinh tháng đẻ của hai đứa cũng đã được xem kỹ. Ngài Vương bán tiên ở Tây thành còn nói, nha đầu Thanh Hòa là mệnh vượng phu hiếm có."
"Vừa xinh xắn, lại chăm chỉ hiền thục, bà còn chưa vừa lòng điều gì nữa?"
Bà ta nói tới đây, mắt nhanh như chớp liếc về hai gánh sính lễ đặt giữa sân.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
"Theo lệ làng ta, nếu bên trai từ hôn, nhà gái không phải trả sính lễ đâu."
"Gánh sính lễ này, bà đã bỏ ra mười lăm lượng bạc cơ mà!"
5
Nghe những lời ấy xong, ánh mắt bà ta lập tức trầm xuống, tối sầm như mây giông kéo đến.
Bà đảo mắt một vòng, lướt qua phụ mẫu ta, sau cùng dừng lại nơi gương mặt ta. Vừa chạm ánh mắt nhau, trong mắt bà liền hiện lên tia khinh ghét lạnh lùng.
Ánh nhìn ấy, ta đã quá quen thuộc, như đã khắc vào xương tủy. Bao nhiêu năm sống kiếp con dâu, ánh mắt ấy vẫn luôn đeo đuổi ta, chưa từng thay đổi.
Quả nhiên… bà ta cũng trọng sinh rồi.
Bà ta chậm rãi đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn ta, khóe môi nhếch lên cười khẩy mấy tiếng, từng tiếng như lưỡi d.a. o cứa vào da thịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!