Chương 33: ĐÁNH ĐẾN MỨC CHO CÔ TA BÒ BẰNG BỐN CHÂN

Dương Thanh Y cúi đầu, trong mắt thoáng qua một tia cười lạnh, ngẩng đầu lên, nói với Nhan Ly:

"Chị, anh ta nói đúng đấy, một đứa tâm thần, lại còn là trẻ con, ở mạt thế chính là gánh nặng. Em nghe nói, người bị bệnh tâm thần đa số cảm xúc đều không ổn định, nhỡ đâu đứa bé này còn có khuynh hướng bạo lực thì thảm rồi."

Cho nên, c.h.ế. t cũng đáng mà.

Lạc Ninh vẫn luôn im lặng đứng sau lưng Nhan Ly, nghe Dương Thanh Y nói xong đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Nụ cười đó thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức Dương Thanh Y gần như cho rằng mình hoa mắt.

Thôi nào, chị. Dương Thanh Y dịu dàng,

"Mọi người đừng cãi nhau nữa, ở đây không chắc đã an toàn, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Dương Thanh Y tự mình bắt đầu giới thiệu Nhan Ly với mọi người.

"Mọi người nể mặt tôi bắt tay làm hòa đi, dù sao đứa bé này cũng không c.h.ế. t mà? Chúng ta nói chút chuyện có ý nghĩa đi."

"Vẫn chưa chính thức giới thiệu nhỉ, tôi tên là Dương Thanh Y. Thanh trong dòng nước trong, Y trong cành liễu phất phơ. Ba mẹ đặt tên như vậy vì hy vọng tôi có thể dịu dàng như sương mưa phương Nam. Chị họ tên là Nhan Ly. Nhan trong màu sắc, Ly trong chia ly.

Vì lúc chị ấy chào đời, cậu rể đã ngoại tình, bỏ rơi cả chị lẫn dì em... A! Xin lỗi chị.

"Dương Thanh Y le lưỡi với Nhan Ly, vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu:"Ôi em lỡ lời, em không cố ý, em chỉ muốn kéo gần quan hệ với mọi người, nên mới nói ra ý nghĩa tên của chúng ta, em thật sự không cố ý.Chị, chị sẽ không trách em chứ?"

Dương Thanh Y nhìn chằm chằm Nhan Ly, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý và ngạo mạn.

Đúng là chiêu trò rẻ tiền thật đấy, nhưng biết sao được, rất hữu dụng cơ mà.

Trong đáy mắt của Dương Thanh Y, ý cười đã không cách nào kìm nén được nữa.

Cô chị họ vô dụng này của cô ta, cho dù thủ đoạn của mình có thấp kém đến đâu, đối phương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu bắt nạt mà thôi.

Dù sao từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy.

Mục Tuyết Ca và Hàn Tiếu Tiếu đã giận đến bốc hỏa, đặc biệt là Mục Tuyết Ca, nếu không phải Nhan Ly dùng sức kéo lại, cô ấy chắc đã xông lên...

Trách cô?

Nhan Ly nhếch môi, giọng điệu ôn hòa:

"Dương Thanh Y, cô cảm thấy tôi có nên trách cô không?"

Dương Thanh Y không nhìn thấy vẻ mặt khó xử lúng túng như dự đoán, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng không đợi cô ta kịp nói gì thêm, đã bị mấy cái tát giáng xuống khiến mắt nổ đom đóm.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Ba cái tát liên tiếp không ngừng nghỉ, đánh cho lòng bàn tay Nhan Ly đau nhói, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.

Bởi vì Nhan Ly biết lực là tác động qua lại, người đánh là cô đây lòng bàn tay còn có chút đau, người bị đánh là Dương Thanh Y không biết sẽ đau đến mức nào.

Nhan Ly cười lạnh, khinh thường nhìn Dương Thanh Y, nói:

"Trước đây nghe mẹ tôi nói, cô rất thích ngắm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!