Chân Mỹ Lệ che miệng cười: "Con còn muốn tìm người nâng đỡ sao? Con là đàn ông mà, sau này còn phải cưới vợ, làm sao mà lại phải trở thành kẻ nương tựa vào người khác chứ?"
Giản Thời Ngọ gãi đầu: "Con còn lo cho mình chưa xong, làm sao mà chăm sóc tốt cho người khác được. Thôi thì con không làm khổ ai nữa."
Chân Mỹ Lệ cười hóm hỉnh: "Hay là con tìm một người chồng có thể chăm sóc mình cũng được chứ nhỉ?"
Chân Mỹ Lệ như nhìn thấu tâm tư của cậu: "Thẩm Thành thì sao, thằng bé đấy rất đáng tin, lại biết quan tâm. Có điều chỉ phải lo mỗi chuyện là..."
Giản Thời Ngọ ngẩng mặt: "Là chuyện gì?"
Chân Mỹ Lệ trêu chọc: "Hay để mẹ giúp con hỏi xem, rồi đính hôn với Thẩm Thành luôn nhé?"
!!
Giản Thời Ngọ giật mình!
Những ký ức của kiếp trước liền ùa về trong đầu, cậu hoảng sợ đến toát mồ hôi trán, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng đùa thế chứ. Đính hôn với Thẩm Thành sao? Mẹ muốn con chết sớm à?"
Chân Mỹ Lệ cũng chỉ là nửa đùa nửa thật, không ngờ rằng Giản Thời Ngọ lại phản ứng mạnh như vậy, cứ như thể Thẩm Thành là gì đó cực kỳ đáng sợ.
Giản Thời Ngọ vội nói tiếp: "Thật đấy, mẹ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."
Cậu nghĩ rất nhiều. Trong đời này, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cậu tin rằng có những điều không thể thay đổi được.
Trong kiếp trước, sau khi chết ngoài ý muốn, cậu phát hiện thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết, trong đó Thẩm Thành là nam chính, còn cậu chỉ là nhân vật phản diện, làm nền cho sự phát triển của cốt truyện.
Khi đó, linh hồn của cậu còn ngây thơ, mờ mịt, chỉ có thể hiểu được một vài điều cơ bản.
Linh hồn khác còn nói với cậu rằng, số phận của mỗi người đã được định trước.
Trong một thế giới, sẽ luôn có hai người được gọi là "con cưng của số phận," một là nhân vật chính, người kia là bạn đời định mệnh của nhân vật chính. Những người khác đều là những nhân vật phụ, được tạo ra để giúp nhân vật chính phát triển, và nếu ai đó có ý định chống lại nhân vật chính, sẽ phải nhận kết cục đau đớn.
Họ còn nhắc cậu rằng: "Một nhân vật phụ khôn ngoan thì nên tránh tiếp xúc với nhân vật chính, nếu không thể tránh được, thì cũng không nên đối đầu hay cố gắng chia rẽ, làm hại nhân vật chính, đó là điều cấm kỵ."
Đáng tiếc, kiếp trước, Giản Thời Ngọ đã phạm hết tất cả các điều cấm kỵ đó.
Giọng của Chân Mỹ Lệ vang lên bên cạnh: "Con không thích Thẩm Thành à?"
Giản Thời Ngọ hoàn hồn, lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng đáp: "Không phải là không thích, cậu ấy là người tốt, nhưng chúng con chỉ là bạn bè..."
Nói xong, cậu như thể đang nói cho Chân Mỹ Lệ nghe, cũng như tự nhắc nhở chính mình: "Chỉ có thể là bạn bè thôi."
Cậu lo rằng Chân Mỹ Lệ sẽ không hiểu được, nhưng mẹ cậu chỉ mỉm cười: "Vậy thì cứ làm bạn trước đi. Nếu có duyên thì sẽ đến với nhau, không thì cũng là một điều tốt. Con cứ làm điều mà con thấy vui là được."
Giản Thời Ngọ chỉ hiểu được phần nào.
Chân Mỹ Lệ vuốt đầu cậu: "Sau này lớn lên con sẽ hiểu thôi."
Giản Thời Ngọ nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng nở nụ cười. Cậu bây giờ không còn sợ Thẩm Thành nhiều như trước.
Nếu không thể làm vợ chồng thì làm bạn cũng tốt.
Đã từng trải qua sinh tử, cậu nhận ra tình yêu không phải là tất cả. Việc từ bỏ một tình cảm không phải là điều dễ dàng, nhưng trên đời này có biết bao nhiêu người cũng yêu mà không đến được với nhau, cậu không phải là ngoại lệ.
Nếu đã không thể thay đổi số phận, thì cứ để tình cảm này trôi qua, làm bạn với nhau cũng chẳng phải là điều tồi tệ.
____
Tại trang viên nhà họ Quý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!