Chương 28: (Vô Đề)

Giản Thời Ngọ trong lòng thót lên một chút, theo bản năng suy đoán rằng chắc không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên, Chân Mỹ Lệ tiếp tục: "Cao Xán hôm nay từ khách sạn chạy ra ngoài, khi qua đường thì bị xe đụng vào chân. Chuyện tráo con vốn dĩ định báo cảnh sát xử lý, nhưng giờ cô ấy đang nằm viện, nên tạm thời phải hoãn lại, để sau vài ngày nữa mới nói tiếp."

Giản Thời Ngọ tiêu hóa thông tin một chút rồi hỏi: "Vậy Thẩm Đại Sơn đâu?"

Chân Mỹ Lệ ngập ngừng, giật mình: "Bảo bối?"

"... Vâng, là con đây ạ."

"Sao lại là con nghe điện thoại, Thẩm Thành đâu?"

Giản Thời Ngọ quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp: "Cậu ấy đang rửa chén."

Chân Mỹ Lệ không tán thành, nhíu mày: "Con để Thẩm Thành rửa chén? Giản Thời Ngọ, con giỏi nhỉ, mẹ không có nhà là con dám sai bảo người khác à?"

Giản Thời Ngọ ấm ức kêu lên: "Con không có."

Cậu đang định giải thích thì nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì thấy Thẩm Thành đứng đó, chắc vừa rửa chén xong, đang lau tay.

Giản Thời Ngọ vội vàng chạy lại đưa điện thoại: "Mẹ gọi này."

Thẩm Thành nhận lấy.

Chân Mỹ Lệ sau khi nhận ra là Thẩm Thành thì nói chuyện kỹ càng hơn, nhưng vì Thẩm Thành đứng hơi xa nên Giản Thời Ngọ nghe không rõ, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thành vẫn bình tĩnh, không tỏ ra vẻ là chuyện nghiêm trọng, như thể chỉ là việc nhà đơn giản, khiến cậu đoán không ra tâm tình lúc này của Thẩm Thành.

Giản Thời Ngọ cẩn thận quan sát, suy nghĩ xem có nên hỏi không.

Cuối cùng, Thẩm Thành nói: "Dì bảo tôi chuyển lời cho cậu."

Giản Thời Ngọ nghĩ chắc là việc gì đó quan trọng, liền hỏi ngay: "Bảo tớ làm gì?"

"Bảo cậu buổi tối ngủ đừng có đá chăn."

"...Ừ."

Nhìn Thẩm Thành sau khi nghe điện thoại xong cũng không có vẻ gì vui, thậm chí còn hơi trầm mặc, chắc là không phải tin tốt.

Giản Thời Ngọ chợt nhớ: "À, đúng rồi, tớ còn quà sinh nhật cho cậu!"

Thẩm Thành thấy Giản Thời Ngọ hấp tấp chạy ra sô pha, lấy từ trong cặp sách ra một hộp quà. Thứ này từ sáng đã được cậu giữ như bảo bối.

Giản Thời Ngọ đưa hộp quà, trong ánh mắt có chút hy vọng: "Đây."

Thẩm Thành định nói thật ra mình không cần quà, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ kia, hắn không nói được lời từ chối, thân thể đã phản ứng trước khi đầu óc kịp nghĩ, nhận lấy hộp.

Giản Thời Ngọ gãi đầu: "Không phải món đồ gì quý giá đâu."

Thẩm Thành mở hộp.

Bên trong là một bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt, mới toanh.

Vì hoàn cảnh, Thẩm Thành vẫn phải mặc đồng phục cũ, dù vẫn dùng được nhưng mỗi lần có tiết thể dục hay lễ tập trung, chiếc áo cũ màu xanh đậm của hắn lại nổi bật giữa đám đồng phục học sinh mới màu xanh nhạt, thu hút nhiều ánh nhìn thương hại hoặc khinh thường.

Giản Thời Ngọ đứng bên cạnh, giọng mềm mại: "Giáo viên nói phải đặt một tháng mới có, nhưng thế thì không kịp sinh nhật cậu. Sau đó thầy Hoàng mới nói trong kho hàng của trường có thể còn thừa, nhưng đồ đạc nhiều, không chắc tìm được. Thế là tớ đi tìm một mình, hôm đó nghỉ học, buổi chiều còn có vài bạn trong lớp đến giúp nữa."

Thẩm Thành mím môi.

"Kỳ thật không có gì, thuận tay thôi mà." Giản Thời Ngọ cười thẹn thùng, đôi mắt to lấp lánh như có ngôi sao nhỏ: "Cậu thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!