Chương 15: (Vô Đề)

Tờ giấy rõ ràng là được xé vội từ tờ nháp, trên đó viết chữ xiêu vẹo: "Giữa trưa mẹ tớ hỏi cậu có đến nhà tớ ăn cơm không."

Cô Trương vừa xem vừa cười, rồi vẫy tay gọi Quý Bắc Xuyên: "Lại đây."

Quý Bắc Xuyên thấy biểu cảm của cô Trương liền biết tình hình không ổn, hắn đi tới, khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy thì sắc mặt liền nhăn lại.

Cô Trương thở dài, hỏi hắn: "Em còn ý kiến gì không?"

Quý Bắc Xuyên suýt nữa cắn môi, cuối cùng miễn cưỡng lắc đầu.

Cô Trương trả lại tờ giấy cho Thẩm Thành, an ủi: "Xin lỗi em, là cô không đúng."

Thẩm Thành nhận lại tờ giấy, bình tĩnh đáp: "Cô không cần xin lỗi em." Sau đó hắn ngước mắt lên nhìn Quý Bắc Xuyên: "Chỉ là muốn biết, nếu ai cũng có thể nói ra những lời không có chứng cứ như thế, thì thế giới này sẽ ra sao?"

Quý Bắc Xuyên không ngờ Thẩm Thành nói lại như thế.

Cô Trương trầm ngâm một lát, rồi mở lời: "Quý Bắc Xuyên, em xin lỗi Thẩm Thành đi."

Quý Bắc Xuyên quay sang nhìn lớp trưởng, cô gái mà hắn thích, nhưng phát hiện cô ấy chẳng để ý gì đến mình, ngược lại còn lo lắng nhìn về phía Thẩm Thành. Hắn cảm thấy như có một gáo nước lạnh tạt vào người, rõ ràng hắn không kém Thẩm Thành bao nhiêu, vậy mà phải cúi đầu xin lỗi cái tên này trước mặt mọi người, điều này còn khó chịu hơn là bị phạt.

Khi đang suy nghĩ, hắn chợt nghe Thẩm Thành nói: "Người mà cậu nên xin lỗi không phải là tôi."

Mọi người đều quay sang nhìn Giản Thời Ngọ.

Cậu bé đứng im tại chỗ, thấy mọi người đều nhìn mình thì gãi đầu cười: "Thật sự, Quý Bắc Xuyên, tớ cũng rất bất ngờ. Nếu nhớ không lầm, trong phòng thi cậu ngồi trước tớ, còn tớ thì ngồi sau. Cậu không chỉ lo làm bài thi mà còn phải lo cho tớ nữa, thật vất vả quá!"

Vừa dứt lời, cả lớp bật cười.

Quý Bắc Xuyên đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt mọi người nhìn hắn như đang xem trò cười. Sự kiêu ngạo của hắn khiến hắn không thể mở miệng xin lỗi.

Cô Trương chờ một lúc, thấy Quý Bắc Xuyên không chịu xin lỗi, liền thở dài: "Quý Bắc Xuyên, em về chỗ đi."

Quý Bắc Xuyên cắn môi, lầm lũi trở về chỗ ngồi.

Nhưng hắn không ngờ rằng cô Trương khác với cô Hoàng. Sau khi trở lại văn phòng, cô liền tìm gặp giáo viên của lớp.

Cô Hoàng nghe xong câu chuyện, chỉ biết than thở: "Về chuyện của Quý Bắc Xuyên, tôi cũng rất đau đầu."

Cô Trương nói: "Em cảm thấy đứa bé này có vấn đề gì đó, có thể nào liên hệ với gia đình để nói chuyện kỹ hơn không?"

Giáo viên lớp uống một ngụm trà rồi đáp: "Lần trước, tôi cũng đã liên hệ với gia đình cậu ấy, nhưng số điện thoại liên hệ ở trường lại là của bảo mẫu. Tôi mới biết rằng ba của Quý Bắc Xuyên thường xuyên công tác ở nước ngoài, và cậu bé chủ yếu được bảo mẫu chăm sóc."

Cô Hoàng an ủi: "Nhưng hôm nay tôi sẽ cố gắng liên hệ lại, cô cứ yên tâm."

Cô Trương thở dài: "Bây giờ, những người giàu có thật không hiểu nổi, họ chỉ lo kiếm tiền mà chẳng quan tâm gì đến con cái."

Cô Hoàng mím môi, cũng đầy lo lắng. Những đứa trẻ trong lớp, mỗi gia đình lại có những vấn đề riêng, nên buổi họp phụ huynh lần này sẽ là cơ hội để họ tâm sự với các phụ huynh một cách kỹ lưỡng hơn.

Hiuhiu, là wạt pát yinchan14 nhé quí dị ơi

Chạng vạng

Quý Bắc Xuyên về đến nhà, vừa mở cửa liền cảm nhận ngay không khí khác thường. Bảo mẫu đứng ở phòng khách, có vẻ rất kính cẩn. Trên ghế sô pha, một người đàn ông đang ngồi, mặc bộ vest chỉnh tề. Ông ấy  có bờ vai rộng, eo thon, dù đã gần 40 tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ chững chạc và cuốn hút. Sắc mặt của ông lạnh lùng, khi nghe tiếng mở cửa, ông quay lại nhìn nhưng không biểu lộ cảm xúc gì.

Quý Viễn Sinh nói: "Về rồi à."

Quý Bắc Xuyên liền thu lại thái độ ngang bướng thường ngày, rón rén tiến đến gần: "Cha."

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!