Giản Thời Ngọ vừa dứt lời, cả khán phòng thoáng chốc im lặng.
Ngay sau đó, tiếng reo hò bùng nổ từ phía các fan nữ, khiến người dẫn chương trình trên sân khấu cũng phải nở nụ cười ngượng ngùng.
Giữa những âm thanh náo nhiệt ấy, không ai để ý rằng phía dưới khán đài, vẻ mặt Thẩm tổng tối sầm. Giản Thời Ngọ vừa nói xong cũng chột dạ, chỉ dám len lén nhìn hắn vài lần.
Chạm phải ánh mắt của Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành – người đàn ông với dáng vẻ ưu nhã – khẽ nâng mí mắt nhìn thoáng qua.
Khí thế của hắn cực kỳ áp đảo, khiến Giản Thời Ngọ cảm thấy da đầu hơi tê. Nhưng đúng lúc không khí đang căng thẳng, Thẩm Thành lại bất ngờ nở một nụ cười đầy ẩn ý, làm lòng người không khỏi căng thẳng hơn.
Giản Thời Ngọ tự dưng thấy chột dạ, nhưng nghĩ lại, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù gì thì hiện tại cậu đang trên sân khấu, hơn nữa còn đang tham gia phỏng vấn, chẳng lẽ Thẩm Thành có thể nhảy lên cắn cậu ngay trước mặt mọi người sao?
"Vậy thì chúng ta hãy mời đạo diễn Vương lên chia sẻ vài lời nhé?" Người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển đề tài sang vị đạo diễn.
Đạo diễn Vương bước lên, cầm lấy micro chuẩn bị phát biểu, còn Giản Thời Ngọ thì lặng lẽ rút lui khỏi sân khấu.
Sau khi nói lời chào với vài nhân viên hậu trường, cậu định quay về phòng nghỉ của mình. Tuy nhiên, khi vừa đi ngang qua hành lang, một cánh tay dài bất ngờ vươn ra, kéo cậu vào lòng.
"A!" Cậu khẽ hét lên một tiếng.
Người đàn ông lôi cậu cao hơn cậu cả cái đầu, ép cậu vào tường.
Hơi thở quen thuộc của hắn ngay lập tức bao quanh cậu. Eo cậu bị giữ chặt, Giản Thời Ngọ khẽ chống cự: "Có thể sẽ có người đi ngang qua..."
Thẩm Thành hạ giọng: "Nếu bị phát hiện thì nói là..."
Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: "Nói cái gì?"
"Nói là anh đang giới thiệu đối tượng cho em."
Giản Thời Ngọ sững sờ, rồi bật cười nhìn nam nhân trước mặt. Đôi mắt to tròn của cậu ánh lên niềm vui, thậm chí cậu còn cười thành tiếng.
Ánh mắt Thẩm Thành tối lại, hắn khẽ nhéo cằm cậu, rồi cúi xuống hôn, mang theo chút ý phạt.
Tiếng bước chân vọng lại từ xa, nhưng cặp đôi vẫn tiếp tục bị cuốn vào nụ hôn đầy kích thích.
Khi nụ hôn kết thúc, đôi môi Giản Thời Ngọ đỏ lên, hơi sưng, cậu có chút bất mãn, trừng mắt nhìn Thẩm Thành: "Nếu vừa rồi bị ai đó thấy được, không biết họ sẽ nghĩ gì về em nữa."
"Có thể nghĩ đến niềm vui của tình yêu." Thẩm Thành khẽ vuốt môi cậu, bàn tay hắn cọ vào môi cậu, ánh mắt trở nên sâu thẳm: "Hiện tại, em đã cảm nhận được rồi chứ?"
"......"
Mặt Giản Thời Ngọ bỗng đỏ bừng, từ vành tai đến má đều ửng đỏ. Nếu lúc trước đôi môi cậu chỉ hơi hồng, thì giờ cả người cậu trông giống như một quả táo chín đỏ, tỏa ra hơi thở ngọt ngào.
Trong khi đó, người khơi mào là Thẩm Thành lại giữ vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Giản Thời Ngọ có chút giận dỗi, lẩm bẩm: "Lúc trước, từ khi học tiểu học, em đã bắt đầu theo đuổi anh, hồi cấp hai còn viết cả mớ thư tình cho anh, vậy mà anh vẫn chẳng động lòng, đến giờ mới chịu hành động..."
Cậu nghĩ rằng với tính cách cứng nhắc của Thẩm Thành, chắc hẳn hắn sẽ tức giận.
Nhưng thật không ngờ, Thẩm Thành lại dừng lại một lúc, suy nghĩ nghiêm túc rồi hỏi: "Em đã viết bao nhiêu bức thư?"
?!
Làm sao lại có người lại hỏi chuyện đó chứ?
Giản Thời Ngọ bỗng cảm thấy không biết trả lời sao, nhưng không sao, khi không biết nói gì, cậu rất giỏi chơi xấu: "Em quên rồi, dù sao cũng rất nhiều, rất rất nhiều."
Thẩm Thành cười nhạt: "Nhiều đến mức đầy một cái sọt chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!