Giản Thời Ngọ không cảm thấy gì. Cậu ngồi cùng bàn với Khổng Văn Tĩnh, một cô gái nhỏ nhắn, học giỏi, nhưng lại rất thích ăn. Cô bạn vừa ăn hết mấy miếng bánh kem, vừa hỏi: "Bài tập hôm qua, cậu đã tra cứu tài liệu xong chưa?"
Giản Thời Ngọ gật đầu: "Xong rồi."
Khổng Văn Tĩnh ngạc nhiên: "Nhanh thế à."
Giản Thời Ngọ cười: "Tớ tra trên máy tính."
Khổng Văn Tĩnh lại càng ngạc nhiên: "Nhà cậu mua cho cậu máy tính à?"
Giản Thời Ngọ nhẹ gật đầu: "Ừ, nhưng đó là cái máy ba tớ đem về từ chỗ làm vì công ty không dùng nữa. Mẹ tớ thấy dạo này tớ học hành chăm chỉ nên cho tớ dùng."
Tính cách quậy phá của Giản Thời Ngọ phần lớn được nuôi dưỡng nhờ sự chiều chuộng của ba mẹ. Mặc dù bên ngoài có vẻ nghiêm khắc, nhưng hễ cậu muốn gì, ba mẹ đều chiều lòng. Điều này khiến cậu trở nên tự tin hơn, kiêu ngạo hơn, đòi gì phải có cái đó. Sau này, khi trải qua nhiều biến cố, tính cách của cậu mới dần trở nên trầm lặng hơn.
Giọng của Khổng Văn Tĩnh khiến nhiều người trong lớp quay lại:
"Thật à?"
"Oa, mẹ Giản Thời Ngọ tốt ghê."
"Thích quá."
"Có thể đến nhà cậu chơi máy tính không?"
Giản Thời Ngọ hơi xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười: "Không sao, các cậu muốn thì cứ đến chơi."
Nghe vậy, mọi người càng hào hứng. Khi họ đang nói chuyện, Quý Bắc Xuyên
- đại thiếu gia của lớp bước vào. Mặc dù bị tịch thu hai chiếc điện thoại, hắn vẫn rất vui vẻ, bước nhanh vào lớp, nhìn lướt qua Giản Thời Ngọ. Hắn nhận ra hôm nay Giản Thời Ngọ được rất nhiều người vây quanh, điều mà trước đây chỉ mình hắn mới có.
Quý Bắc Xuyên ngồi xuống, giơ tay lên khoe chiếc đồng hồ điện tử mới toanh trên cổ tay. Nhưng bạn cùng bàn của hắn lại không chú ý đến hắn mà hứng thú nói: "Biết gì không, Giản Thời Ngọ có máy tính đấy."
Sự đắc ý của Quý Bắc Xuyên lập tức tắt ngấm.
Bạn cùng bàn của hắn ngưỡng mộ: "Lớp mình rất ít người có máy tính nha."
Trong lớp, gia đình Quý Bắc Xuyên là giàu nhất, kế đến là nhà Hầu Tử, rồi đến nhà Giản Thời Ngọ. Nhưng khi nói đến đồ mới, Quý Bắc Xuyên không thể chịu thua. Hắn hừ một tiếng, bấm mở đồng hồ, hiện ra màn hình quay số điện thoại, hắn gọi đến số của bạn ngồi cùng bàn. Bạn ngồi cùng bàn đặt tay vào túi, lập tức điện thoại rung lên.
"Oa, cái gì vậy?"
Quả nhiên, bạn ngồi cùng bàn kinh ngạc.
Quý Bắc Xuyên kiêu ngạo: "Đây là sản phẩm mới của công ty ba tớ, đồng hồ điện tử trẻ em, chưa chính thức ra thị trường đâu. Nó có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn."
Mọi người tò mò nhìn qua.
"Phụt"
Giản Thời Ngọ không nhịn được cười, thấy thằng nhóc này thật là trẻ con.
Quý Bắc Xuyên thẹn quá hóa giận: "Cậu cười cái gì?!"
Giản Thời Ngọ cầm lấy cuốn sách, lật trang: "Không có gì, cậu nghe lầm rồi. Tớ muốn học bài, cậu đừng quấy rầy, thưa Quý thiếu gia ~"
Hai chữ "thiếu gia" được Giản Thời Ngọ kéo dài, đầy ý trêu chọc.
Quý Bắc Xuyên tức giận: "Cậu học cái gì chứ! Môn nào cũng đứng cuối, cậu giỏi lắm thì cũng chỉ từ thứ 2 ở dưới đếm lên, vào top 30 còn khó hơn lên trời. Dù học cũng vô ích."
Giản Thời Ngọ vốn là người nóng tính, việc cậu ngồi yên mà không xông lên đấm nhau, đây là minh chứng chứng tỏ cậu đã trưởng thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!