Chương 379: (Vô Đề)

Bà cụ Hứa tức đến nỗi lảo đảo, ngã ra sau, run rẩy chỉ thẳng vào mặt Hứa Lam Giang:

"Mày nhìn đi, mày nhìn rõ đi! Đây chính là vợ tốt của mày đấy! Nó dám nguyền rủa cả họ tuyệt tự, mày còn không đánh nó cho tao sao?!"

Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Lam Giang cũng đứng bật dậy. Ánh mắt ông ta khiến Đỗ Nhược Hồng khẽ rùng mình, hai đứa con gái vội túm lấy gậy, chổi, phòng khi cha chúng lại nổi điên đánh mẹ.

Nhưng trái ngược hẳn, Hứa Lam Giang không hề xông tới Đỗ Nhược Hồng mà chậm rãi đi đến chỗ bà cụ.

"Mẹ, từ nay về sau, chuyện trong nhà con, xin mẹ đừng xen vào nữa. Năm đó, khi chuyện của Lão Nhị xảy ra, mẹ đã làm thế nào, chúng con đều biết cả. Giờ hắn sống ra sao ở trấn Thanh Dương, con cũng rõ ràng. Con từng lén đi thăm, về kể lại, thái độ của mẹ ra sao, con cũng nhớ cả. Con không muốn bước vào vết xe đổ của Lão Nhị, cũng không muốn nhà cửa tan nát. Hôm nay, rõ ràng là mẹ sai trước.

Nhược Hồng làm việc cho Vân Sương, người ta không chấp chuyện cũ, còn cho cô ấy một công việc tử tế, vậy mà mẹ lại mò đến phá hoại. Mẹ sợ chúng con sống yên ổn sao? Nếu thế, chúng con dọn ra ngoài! Căn nhà này cứ để lại cho mẹ, cho Lam Xuân với thằng ba! Như vậy mẹ hài lòng chưa?!"

Những lời đó, từng chữ, từng câu, như búa tạ nện xuống.

Bà cụ Hứa c.h.ế. t sững, trừng mắt nhìn con cả, không tin nổi.

"Lão Đại, trong lòng con nghĩ về mẹ như vậy sao? Bao nhiêu năm nay mẹ làm, chẳng lẽ không phải đều vì con sao?"

"Ha ha… vì con sao?" – Hứa Lam Giang cười khàn, bỗng nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt mình hai cái – "Mẹ từng bảo người ta trả cho con năm mươi đồng tiền công, con có cái mặt mũi nào mà nhận năm mươi đồng? Con có tài cán gì mà xứng?! Đây, mẹ xem, đây chính là con trai mẹ đó!"

Mọi người đều c.h.ế. t lặng, chẳng hiểu ông ta nổi điên gì.

"Lão Đại! Con… con làm cái gì thế?! Thân thể tóc da đều do cha mẹ ban cho, con đánh vào mặt mình là bất hiếu đấy!" – bà cụ run giọng kêu lên.

"Mẹ! Con cầu xin mẹ, đừng quản chúng con nữa! Để chúng con tự sống đi! Mẹ nhìn đi, con đã bị ép đến nông nỗi này rồi, chẳng lẽ mẹ muốn con phải c.h.ế. t thì mới hài lòng sao?!"

Tiếng hét của ông ta vang vọng trong căn nhà chật hẹp, vừa như gào thét, vừa như tuyệt vọng.

Bà cụ Hứa run b.ắ. n cả người, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy đứa con cả vốn là chỗ dựa của mình lại nổi loạn như vậy. Thậm chí ngay cả ba mẹ con Đỗ Nhược Hồng cũng đờ đẫn, chẳng biết nên vui hay nên sợ.

Mộng Vân Thường

Hứa Tri Vi ở bên cạnh thì mím môi, sắc mặt xấu đi, nhưng vẫn kịp thời đỡ lấy bà cụ.

Lấy lại bình tĩnh, bà cụ Hứa run run đưa ngón tay chỉ vào mặt con trai cả:

"Được… được lắm! Mày thật sự đã lớn rồi! Cánh cứng lông cứng, có vợ thì quên mẹ! Muốn đi thì đi! Nhưng nhớ cho kỹ, căn nhà này là di vật của bố mày, chẳng có phần nào thuộc về mày hết!"

"Sau này tao coi như không có đứa con trai này nữa! Còn mày, mày cũng đừng nhận tao là mẹ!"

Nói xong, bà cụ hất tay cái rụp, được Hứa Tri Vi dìu đi thẳng về phía nhà chính, dáng vẻ uất ức mà kiêu ngạo.

Trong căn phòng, một nhà bốn người lặng thinh, ánh mắt nhìn nhau, không ai nói một câu. Không khí đặc quánh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở. Cuối cùng, vẫn là Đỗ Nhược Hồng lên tiếng:

"Nếu ông không muốn đi thì thôi, không ai ép. Nhưng cần gì phải nổi giận với tôi? Bà ta là mẹ ông, ông hiếu thuận thì ông đi mà hiếu thuận. Nhưng bà ta chỉ là mẹ ông, chứ không phải mẹ tôi. Tôi không nợ bà ta cái gì, bà ta cũng chưa từng sinh hay nuôi tôi ngày nào, nên tôi không có nghĩa vụ phải quỳ gối mà nghe theo."

Bà liếc nhìn hai đứa con đang nép sau lưng mình, rồi lạnh lùng tiếp:

"Tôi còn có ba đứa con phải lo. Nếu ông không nghĩ cho chúng, thì tôi càng phải nghĩ. Ngày mai mẹ con tôi sẽ dọn ra ngoài. Còn ông… đi hay ở, tôi không ép."

Nói dứt câu, bà quay người, bắt đầu thu dọn quần áo, lần này không phải vài bộ lặt vặt, mà là tất cả đồ đạc của bốn mẹ con.

Một lúc lâu sau, Hứa Lam Giang mới buông bàn tay đang ôm chặt lấy đầu, ngồi phịch xuống ghế, như thể đã quyết định điều gì. Ông ta khàn giọng:

"Nhược Hồng, bà đừng thu dọn một mình nữa… Tôi đi với bà. Thu dọn đồ của tôi luôn đi."

Đỗ Nhược Hồng thoáng sững người, động tác trên tay cũng dừng lại. Bà ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt lóe sáng rồi tắt dần, chỉ chậm rãi buông một chữ:

"Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!