Liễu Vân Sương đứng cạnh nhìn, không nhịn được bật cười. Trước đây, "lá bài ly hôn" chính là thứ bà cụ Hứa thường lấy ra uy h.i.ế. p con dâu. Giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!
Bà cụ Hứa tức tím mặt, giọng the thé:
"Hừ! Ly thì ly, tưởng ai sợ chắc! Nếu không vì mấy đứa nhỏ, con trai cả nhà tao đời nào chịu lấy cái ngữ như mày? Còn chuyện lần trước, nếu mày làm được thì còn có chỗ trong nhà họ Hứa. Nếu không, thì cuốn xéo, đừng có vác mặt về nữa!"
"Chuyện gì? Chuyện gì cơ?" – Liễu Vân Sương thoáng ngạc nhiên. Chuyện gì mà ngay cả Đỗ Nhược Hồng cũng không nói qua?
Đỗ Nhược Hồng lập tức trợn mắt, chửi thẳng:
"Tôi khinh! Bà bớt giả nhân giả nghĩa đi. Cái loại chuyện bẩn thỉu nhà bà mà muốn tôi đứng ra gánh hộ á? Nằm mơ đi! Không phải bà giỏi lắm sao? Không phải chuyện gì bà cũng thấy chướng mắt sao? Thế giờ sao? Già rồi mà không giữ lấy mặt mũi, chính là bà đó!"
Mụ Hứa tức tối, gào lên:
"Con sói mắt trắng này, hôm nay mày không nói thì để tao nói!"
"Bà dám hả?" – Đỗ Nhược Hồng thét, lao vội về phía bà cụ. Nhưng vườn rau có hàng rào chắn, bà cụ lại đứng ngoài, bà không thể nhảy qua ngay, đành chậm chân.
Thấy thế, bà cụ Hứa nhân cơ hội, quay sang chĩa mũi nhọn vào Liễu Vân Sương:
"Hừ! Nếu mày muốn giữ con dâu cả ở đây làm việc cho mày, thì kêu cả chồng nó sang nữa. Tao nghe người ta nói rồi, ông Ba tới làm, mày còn trả ba mươi đồng. Con trai cả nhà tao khỏe mạnh thế này, ít nhất cũng phải năm mươi đồng!"
Mộng Vân Thường
Liễu Vân Sương sững sờ, tai mình có nghe nhầm không? Đây chẳng khác nào công khai uy hiếp!
"Bà… đang nói chuyện với tôi đấy à?" – Giọng cô lạnh lẽo.
Bà cụ Hứa nheo mắt, giọng chua ngoa:
"Đúng! Loại đàn bà như mày số đỏ thật, tự nhiên vớ được người giỏi giang như Kiều Dịch Khất. Nếu ngày trước Lam Xuân được gả cho người đàn ông như thế, còn hơn khối!"
Giọng bà ta không lớn, nhưng đủ để Liễu Vân Sương nghe rõ từng chữ.
Thế là rõ rồi—mụ ta không chỉ nhằm vào công việc trên núi, mà còn nhắm thẳng vào Kiều Dịch Khất! Trong mắt bà cụ Hứa, cuộc sống yên ấm hôm nay của cô, chẳng qua đều nhờ vào người đàn ông ấy…
Nhưng từ những câu nói đó, rõ ràng có thể thấy, bà già Hứa không vừa ý với Tần Ngọc Lương.
Ngay lúc này, Đỗ Nhược Hồng đã bước thẳng đến trước mặt bà.
"Bà mau quay về cho tôi, còn dám lắm mồm thêm một chữ nữa, bà thử xem tôi có để bà yên ổn không!"
"Ôi trời đất ơi, dâu cả, mày còn dám giơ nanh múa vuốt với tao à? Tao sống từng này tuổi, giông tố nào mà chưa từng qua! Chẳng lẽ tao lại sợ lật thuyền trong cái vũng nước rỉ của mày chắc? Tao nói cho mà biết, hôm nay không giải quyết cho xong, thì chẳng ai được sống yên đâu!"
Liễu Vân Sương thật sự cạn lời, nhìn bà cụ Hứa mà cứ như nhìn một cái xác biết đi.
"Bà muốn ai không yên ổn? Đây là chỗ tôi thuê người làm việc, bà có quyền gì mà đứng đây múa mỏ? Còn đòi tôi trả năm mươi đồng cho con trai bà? Bà tưởng mình là ai? Đói quá hóa dở rồi hả? Bà tự vẽ ra quyền làm chủ thay người khác, chỉ có đầu óc có vấn đề mới nghĩ ra chuyện như thế!"
"Hừ, Liễu Vân Sương, đừng có tưởng mình ngon! Vườn rau này chẳng phải cũng nhờ bọn họ phụ mày à? Nếu họ bỏ không làm nữa, mày coi có xoay xở nổi không? Tao không hù đâu!"
Mụ ta đang hất hàm dương dương tự đắc thì Lý Nguyệt Lan đã lao tới, giọng đầy đanh thép:
"Sao, bà có ý gì? Tôi và bà có quan hệ gì đâu mà bà dám cản trở tôi làm việc? Chẳng lẽ bà muốn thấy nhà tôi đói khát thì mới hả lòng sao?"
Dáng vẻ của cô ấy hệt như chuẩn bị xông lên choảng ngay lập tức.
"Đúng rồi, bà già đáng chết, chuyện nhà chúng tôi, bà lấy tư cách gì xen vào! Còn lải nhải thêm một câu nữa, tôi sẽ khiến bà không có ngày yên ổn!"
Liễu Vũ Yên đã nóng máu, xắn thẳng tay áo lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!