Chương 204: (Vô Đề)

Bà mối đến từ sớm, mặt mày tươi như hoa, bước chân cửa nắm c.h.ặ. t t.a. y Lý Thủy Tiên, miệng cứ ngọt như rót mật.

"Chà chà, Thủy Tiên càng ngày càng đấy nhé! Hôm nay mà giữ thì uổng phí cả buổi xem mắt !"

Mấy câu đầu khiến trong nhà bật vui vẻ. Bà mối quả nhiên là dẻo miệng, chuyện khéo khiến khí trở nên dễ chịu hẳn.

"Thôi nào, hai đứa ngoài trò chuyện !" – Bà mối vỗ tay, thúc giục như thể chính là bà nội tương lai.

Mẹ của Thủy Tiên gật đầu đồng ý, cũng thêm gì. Bà vẫn luôn là khá thoáng, câu nệ hình thức.

Hai đưa gian nhà phía Đông để chuyện riêng, còn thì ở nhà chính tiếp khách. Vừa thấy , Trần Sở Nga lập tức túm lấy tay Ngô Xuân Mai đang lén lút định theo .

"Chị gì thế hả?"

Ngô Xuân Mai xòa: " chỉ ngoài chút thôi mà, lỡ em gái bắt nạt thì ?"

"Ôi trời, đúng là cái kiểu "con nhà lính tính nhà quan". Đây là lúc cần riêng tư, chị cũng định thò mặt ?"

Không đợi Thủy Tiên gì, Sở Nga dứt khoát kéo tay chị , : "Thôi nào, đây uống nước, chuyện cho vui."

Ngô Xuân Mai kéo , dù ý nhưng cũng thể cãi vã gì trong tình huống , đành xuống dăm ba câu chuyện vu vơ cho qua chuyện. Không khí trong nhà vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhưng Liễu Vân Sương là , trong bụng bắt đầu tính toán.

Khoảng hai mươi phút , Lý Thủy Tiên và trai cùng bước khỏi gian nhà Đông. Mợ của Thủy Tiên chờ sẵn, thấy hai liền kéo tay cháu gái .

"Thế nào? Cảm thấy thằng bé ?"

Thủy Tiên chỉ cúi đầu ngượng, gì. Mợ cô vỗ tay một cái, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Xem kìa, cần cũng , ý quá còn gì!"

Vân Sương cũng nhà Đông, thấy cô vẫn mép giường, sắc mặt vẻ trầm tư. Cô hỏi:

"Sao ? Nhìn mặt là vui lắm mà, ?"

Thủy Tiên ngẩng lên, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định:

"Chị với , chị cầu gì nhiều, chỉ cần đồng ý ở rể là ."

"Cái gì?!" – Sở Nga bật dậy, mặt đầy kinh ngạc. "Chị tìm chồng ở rể hả Thủy Tiên? Thế... chịu ?"

Vân Sương cũng chau mày, trong lòng phần lo lắng. Thời buổi , chuyện đàn ông ở rể dễ chấp nhận, càng dễ . Cô cũng Thủy Tiên, chờ đợi câu trả lời.

Thủy Tiên bình tĩnh :

"Cũng chắc, chỉ là chị rõ tình hình với thôi. Ba con chị chia đất, chị cũng lớn tuổi . Chị thấy cũng nên ở nhà mà phụ giúp Quốc Phong nữa."

Nói thì nhẹ nhàng, nhưng ai cũng hiểu, quyết định đó dễ dàng chút nào.

"Thế... gì?" – Vân Sương hỏi tiếp.

"Anh bảo sẽ về bàn với gia đình. Cũng phản đối gì, chỉ bảo cần suy nghĩ thêm."

Cô rõ ràng, giấu giếm điều gì.

"Vân Sương, em nhớ ? Trước em đúng. Chị nghĩ , nếu thể thì chị xin một mảnh đất ở riêng. Nếu mai mối thành, thì chị vẫn tự sống cho đàng hoàng. Chứ cứ như hoài, Quốc Phong chắc cũng chẳng lấy vợ mất."

Vân Sương gật đầu, nhẹ giọng:

"Chị đúng. Chỉ cần chăm chỉ, sống tử tế, thì sớm muộn gì cuộc sống cũng sẽ lên thôi."

Sở Nga hai phụ nữ mặt, bất giác lắc đầu. Cả hai đều cứng cỏi, chẳng ai chịu nhún nhường, nhưng cũng chính vì thế mà càng đáng nể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!