Chương 60: Tốt nghiệp

Sáng hôm trước ngày thi đại học, Chu Tĩnh cố tình dậy sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày.

Cô kiểm tra xong giấy báo thi, túi bút đầy đủ, chuẩn bị gọn gàng rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó tới trường.

May mắn là cô thi tại trường mình, thầy Tề đang điểm danh dưới toà giảng dạy, một số học sinh vây quanh thầy. Sau khi xác nhận đủ người, ai nấy tìm đến phòng thi của mình.

Chu Tĩnh, Hạ Huân và Viên Khang Kỳ nói lời cổ vũ nhau rồi chia ra.

Vừa ngồi vào chỗ trong phòng thi, trong lúc chờ giám thị, loa bắt đầu phát nhạc nhẹ nhàng để giảm căng thẳng, Chu Tĩnh hít sâu một hơi. Đột nhiên cô nhận ra, cứ nghĩ rằng nếu được thi lại đại học lần nữa thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng thật ra không phải vậy. Dù có trải nghiệm lại thì đối mặt với một kỳ thi quan trọng như thế, ai mà chẳng hồi hộp.

Hai ngày thi như một giấc mơ. Cảm giác cầm bút viết lại khiến Chu Tĩnh mơ hồ như thời gian chưa từng thay đổi, đây chính là cuộc sống tuổi mười tám của cô – không có Từ Giang Hải, không có Chu Khắc – những điều đó chỉ là cơn ác mộng khi ngủ trưa, hiện tại mới là thực tại. Mà thực tại này còn đẹp hơn cả giấc mơ, cô có thể làm mọi việc chỉ vì mình "thích".

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, vừa thu bài xong, đồng hồ điểm đúng 5 giờ.

Nhiều học sinh đã đoán được kết quả, ai nấy mang nét mặt khác nhau, có người thì nôn nóng đối đáp đáp án.

Dĩ nhiên, học bá thật sự sẽ không bao giờ dò đáp án, chẳng hạn như Chu Tĩnh.

Cô xuống lầu, khắp sân trường là thí sinh vừa thi xong, có người ném ba lô lên trời ăn mừng, có người mặt mày ủ rũ vì thấy làm bài không tốt.

Dù sao đi nữa, kỳ thi đại học cũng đã kết thúc.

Chu Tĩnh vội vàng chạy đến lớp thực nghiệm, khi cô tới thì phần lớn bạn bè đã có mặt, mọi người đến dần để bàn việc ăn tiệc chia tay tối nay.

Sau khi thi xong thì đương nhiên phải có tiệc chia tay, học sinh vẫn ngồi theo vị trí cũ, nói chuyện rôm rả, ai cũng phấn khởi.

Viên Khang Kỳ hỏi:

– Cậu thấy sao?

Chu Tĩnh đáp:

– Không có cảm giác gì cả.

– Không có cảm giác tức là không có vấn đề rồi! – Cậu ta búng tay, – Tối nay mình phải ăn mừng lớn!

Chu Tĩnh mơ hồ gật đầu, nhìn ra cửa sổ.

Hành lang bên ngoài, một số học sinh cảm thấy được giải phóng bắt đầu xé sách ném xuống lầu, giấy bay tơi tả như tuyết rơi. Lúc này không giáo viên nào đến ngăn cản, có lẽ họ cũng hiểu tâm trạng học sinh lúc này.

Nhưng trong sự hân hoan tột độ, lại có một chút buồn mơ hồ.

Tưởng rằng thi xong chỉ có vui mừng, nhưng không hiểu sao lại có chút trống rỗng, như thể mục tiêu bấy lâu nay đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự mơ hồ vô định.

Dù vậy, cảm xúc này vẫn chưa đủ mạnh để lấn át không khí vui vẻ, ai nấy đều phấn khởi.

Thông báo địa điểm và thời gian tiệc tối được ghi lên bảng, sau khi nghe xong lời phát biểu cuối cùng từ thầy giáo trên bục giảng, cả lớp vỗ tay rồi mang ba lô rời đi.

Trông có vẻ không luyến tiếc, nhưng lại như đang giấu đi sự không nỡ.

Chu Tĩnh lề mề thu dọn, thật ra cũng chẳng có gì để dọn. Trong ba lô chỉ có túi bút, giấy báo thi, vài tờ thông báo, một cái ví và điện thoại.

Cô bỗng nhớ lại hồi mới vào trường, mấy món phụ kiện loè loẹt đính đá, cô bật cười – thay đổi đúng là nhiều thật.

Cô thu dọn chậm quá, Hạ Huân giục:

– Chậm như rùa.

Ba người họ là những người cuối cùng rời khỏi lớp học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!