Chương 50: Nằm Không Cũng Dính Đạn

Sau kỳ nghỉ Tết, trường Dục Đức bắt đầu học trở lại. Ngày *****ên khai giảng là thi mô phỏng như thường lệ. Sau kỳ thi, bảng đếm ngược đến kỳ thi đại học đã được treo ở nơi dễ thấy nhất—vừa bước vào lớp đã có thể nhìn thấy. Toàn bộ tầng của học sinh lớp 12 tràn ngập không khí căng thẳng và áp lực.

Chu Tĩnh đang vùi đầu làm bài.

Hạ Huân ném cho cô xấp đề thi đã được sắp xếp gọn gàng, những chỗ trọng điểm đều đã được đánh dấu sẵn. Cả một tập giấy với những nét chữ vừa sắc bén vừa đẹp mắt, nhìn thôi cũng thấy vừa ý.

Trước đó vì "sự kiện trẹo chân" đêm tuyết kia mà Hạ Huân không hiểu sao lại đồng ý kèm Chu Tĩnh môn tổng hợp. Thực ra thì gọi là "kèm học" cũng không hẳn—sau nửa năm thích nghi, nền tảng của Chu Tĩnh cũng đã dần cải thiện. Giờ ai cũng bận, nên Hạ Huân chỉ thi thoảng cho mượn ghi chép, lâu lâu giảng cho cô vài bài khó.

Ví dụ như bây giờ.

Cậu ta vốn không thích nói nhiều, mỗi lần Chu Tĩnh đưa bài khó nhờ giảng, cậu chỉ lặng lẽ viết toàn bộ quá trình giải ra giấy nháp. Hai người đều là học bá, ai hiểu cũng không kém ai, Chu Tĩnh nhìn là hiểu ngay, tiết kiệm thời gian và công sức.

Hạ Huân đưa xong bài giải và đề rồi lại tiếp tục đọc sách của mình.

Chu Tĩnh thấy khó hiểu.

Cậu ta trông như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, trong khi rõ ràng đêm hôm đó… cô đã cảm nhận được một cái gì đó, vậy mà đến giờ vẫn chẳng có biểu hiện gì thêm. Cô đã rời xa môi trường học đường quá lâu, dù có chưa rời thì cũng chưa từng dính dáng đến chuyện yêu đương thời học sinh. Đối với những chiêu trò của tuổi trẻ, cô thực sự không hiểu. Nhưng mơ hồ cảm thấy Hạ Huân cao tay quá—kiểu "cho em một ánh mắt, em tự hiểu lấy" này mà rơi vào tay Song Ngư thì chắc nghĩ ra được ba cái kết luôn ấy chứ.

Viên Khang Kỳ đá đá chân ghế của Chu Tĩnh ở phía sau, cô nghiêng đầu lại, cậu liền hỏi nhỏ: "Hai người cãi nhau à?"

Bộ dạng xem kịch hay rõ ràng.

Mà cái người đã từng tỏ tình thật sự là Viên Khang Kỳ thì lại cứ như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày vẫn đùa giỡn với Chu Tĩnh như thường, chẳng hề lúng túng. Chu Tĩnh thầm nghĩ đúng là bạn tốt, phong cách hành xử giống nhau thật. Xét trên một khía cạnh nào đó thì Viên Khang Kỳ và Hạ Huân quả thực có điểm tương đồng.

Cô lắc đầu.

Đang nghĩ thì cửa lớp bật mở, thầy Tề đi vào. Trên tay cầm ly trà, ông bảo vài nam sinh ngồi hàng đầu: "Mấy em qua phòng thầy chuyển ít sách, lát phát cho cả lớp."

Không lâu sau, mỗi người ôm một chồng sách dày cộp đi vào.

Đó là sách tham khảo nguyện vọng.

Kỳ thi đại học ngày càng đến gần, nhiều trường đã bắt đầu tuyển sinh sớm, người có ý định du học cũng đã rục rịch chuẩn bị. Nguyện vọng cũng phải tính đến—cần tìm cho mình một hướng đi.

Thầy Tề nói: "Có thời gian thì các em xem thử, chọn cái nào phù hợp với mình. Quan trọng nhất là phải thích. Hãy nghiêm túc, cân nhắc kỹ."

Chu Tĩnh cầm cuốn sách bìa xanh dày như cục gạch mà ngẩn ngơ.

Không biết có phải sách được in gấp không, mà mực còn chưa khô, sờ vào lem đen cả tay. Bên trong dày đặc các trường, các ngành học.

Dù lớp chọn toàn học sinh tinh anh, nhưng lần đầu cầm trên tay sách chọn nguyện vọng vẫn rất mới mẻ, ai cũng chăm chú đọc. Dù sao thì đây cũng là lần *****ên trong đời họ phải tự mình đưa ra quyết định quan trọng.

Chu Tĩnh lại thấy dở khóc dở cười.

Phần đầu sách là khối xã hội, phần sau là khối tự nhiên. Trước kia cô là học sinh khối xã hội, nên các ngành thường xem đều nằm ở phần đầu. Giờ chuyển sang khối tự nhiên, cô còn chưa quen, không biết bắt đầu từ đâu.

Viên Khang Kỳ hỏi: "Cậu định đăng ký ngành gì?"

"Còn chưa thi mà," Chu Tĩnh đáp: "Giờ sao biết được."

"Thích gì thì đăng ký cái đó." Viên Khang Kỳ hỏi: "Cậu thích gì?"

Thích gì?

Chu Tĩnh không biết mình thích ngành gì. Hồi đăng ký nguyện vọng, cô phải cân nhắc chuyện việc làm, tương lai, có thể giúp gia đình bớt gánh nặng không… Nói chung là hướng đến tương lai, chuyện thích hay không đều là thứ yếu. Thậm chí có thể nói, sở thích không hề quan trọng.

Vậy nên dù sau này không yêu thích công việc mình làm, cô vẫn làm tốt.

Nhưng giờ có người bảo cô: "Thích gì thì học cái đó"?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!