Chương 48: Tu La Trường

Tối mồng sáu Tết, khu vực quanh sân vận động trung tâm thành phố H náo nhiệt vô cùng. Dù Tết sắp qua, mọi người chuẩn bị quay lại đi học, đi làm, nhưng đêm nay vẫn chật kín người — vì sắp diễn ra buổi biểu diễn *****ên của Đặng Tân tại thành phố này.

Trong đám đông chờ đợi, phần lớn là thanh niên, có nhân viên công sở, cũng có học sinh mặc đồng phục.

Đường phố bên ngoài trung tâm thương mại đã chật kín người, nhà vệ sinh cũng xếp hàng dài. Trời thì lạnh buốt, nhưng ai nấy đều chẳng thấy lạnh. Trên mặt dán sticker, trong tay cầm gậy phát sáng, ai cũng hứng khởi.

Trong đám người, có một thiếu niên cao lớn vô cùng nổi bật. Thứ nhất là vì cậu ta rất đẹp trai, trong đám đông dễ nhận ra. Thứ hai, cậu chỉ đứng một mình — có vẻ đang đợi ai đó.

Thời gian từng phút trôi qua, lối vào đã bắt đầu kiểm vé. Thiếu niên cúi đầu, tay đút túi áo, không xếp hàng theo dòng người, chỉ đứng bên bồn hoa nhìn ra phía ngoài nhà thi đấu, miệng mỉm cười như chẳng hề bực bội vì bị cho leo cây, mà như đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Vài cô gái để ý đến cậu bắt đầu thì thầm bàn tán:

"Bạn gái cho leo cây à?"

"Bạn trai đẹp vậy mà nỡ cho leo cây sao?"

"Nhìn kìa, không giận gì cả. Tính tình tốt thật."

"Ê, hay là mình thử xin số đi? Hình như cậu ấy vừa cười với mình đấy!"

Đang nói thì thiếu niên đẹp trai ấy giơ tay vẫy nhẹ, mấy cô đang xao xuyến liền khựng lại — một cô gái từ sau lưng họ chạy đến, vừa thở hổn hển vừa nói:

"Xin lỗi nha, tớ đến trễ rồi!"

Thì ra là cười với cô gái kia.

Chu Tĩnh chạy đến trước mặt Viên Khang Kỳ: "Cậu đợi lâu chưa?" Ở nhà, Chu Tiểu Vũ cứ quấy mãi, đòi đi cùng cho bằng được. Dù Chu Tĩnh không phải kiểu chị gái ngọt ngào kiên nhẫn, nhưng sau Tết, nhóc con đó lại càng dính cô hơn. Đúng là thuộc kiểu bị đối xử hung dữ thì lại càng thích bám. Phải nhờ dì Trần dỗ mãi mới xong. Ra đường lại kẹt xe, suýt thì trễ.

"Không đâu, tớ cũng vừa đến." Viên Khang Kỳ mỉm cười: "Đi thôi."

Trong lúc xếp hàng, Viên Khang Kỳ nói: "Tớ cứ tưởng cậu sẽ không đến."

"Lúc đầu cũng định không đi, nghe nói vé buổi diễn của Đặng Tân khó mua lắm, bán lại cũng kiếm được bộn," Chu Tĩnh nói, "Nhưng mà tớ vẫn bị cậu nắm thóp mà. Dĩ nhiên phải đến rồi."

Viên Khang Kỳ làm bộ tủi thân: "Tớ khiến cậu chán ghét đến mức ấy sao? Không muốn ở cạnh tớ à?"

Chu Tĩnh: "…"

Viên Khang Kỳ vốn đã đẹp trai, mà còn làm ra vẻ như vậy, lập tức khiến mấy cô gái xung quanh lườm cô, như thể cô đã làm việc gì tội lỗi lắm, hoặc phá hỏng của trời ban vậy.

Chu Tĩnh toàn thân nổi da gà, vội nói: "Muốn, rất muốn ở cạnh cậu. Nhưng nói mới nhớ, Hạ Huân không đến à? Hai cậu suốt ngày dính nhau như sam, hôm nay lại không đi cùng?"

Viên Khang Kỳ ngừng một chút, nói nhẹ: "Tớ không gọi cậu ấy."

"Cậu sợ cậu ấy không đến à? Cũng đúng, nhìn cậu ấy chẳng phải kiểu thích náo nhiệt." Viên Khang Kỳ là dân "nghiện giọng", chứ Hạ Huân thì không, ngoài bóng rổ ra thì hình như cậu ấy chẳng có hứng với chuyện gì khác.

Viên Khang Kỳ không đáp cũng chẳng phủ nhận, chỉ cười nhẹ.

Xếp hàng bên cạnh là một gã tóc xoăn mang ba lô khổng lồ, không biết chứa gì mà phồng lên. Hắn vừa nói chuyện với bạn vừa xoay người, làm Chu Tĩnh suýt ngã. Viên Khang Kỳ kịp thời đỡ lấy vai cô, kéo cô vào lòng.

Gã xoăn nhận ra, vội xin lỗi, Chu Tĩnh lắc đầu ra hiệu không sao. Cô thoát khỏi vòng tay Viên Khang Kỳ, không hiểu sao lại thấy hơi kỳ lạ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn nha."

"Không có gì." Viên Khang Kỳ cười: "Lần sau cẩn thận chút."

Chu Tĩnh cảm thấy hôm nay Viên Khang Kỳ hơi lạ, không thể nói rõ là lạ chỗ nào, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không giống mọi ngày.

Buổi biểu diễn của Đặng Tân thật sự rất hot, chật kín chỗ. Chu Tĩnh không quá hứng thú với buổi diễn, Đặng Tân là thần tượng giới trẻ, không hợp thời với cô, nên chẳng thấy đồng cảm. Nhìn xung quanh ai nấy đều cực kỳ phấn khích, cô lại thấy mình hơi lạc lõng.

Chủ yếu là vì cô không biết bài nào cả!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!