Chương 47: Lộ Thân Phận

Đèn lồng màu trên cây chiếu rọi cả tuyết đất rực rỡ đến chói mắt, cậu chầm chậm tiến lại gần, hơi thở giao hòa, khiến toàn thân Chu Tĩnh cứng đờ.

Dường như thế giới xung quanh bỗng chốc im lặng, tiếng tim đập vang dội không thể che giấu, nóng bỏng, bốc đồng, như thể đêm nay – thời khắc thanh xuân trở lại – đang dùng cách không thể chối cãi để nhắc nhở cô về điều sắp xảy ra.

Đáng lẽ cô phải ngăn lại, nhưng không hiểu sao lại chẳng nhúc nhích.

Sau đó… Hạ Huân đưa tay lên, lướt qua đầu cô. Cậu nói: "Đừng động đậy."

Chu Tĩnh mở to mắt nhìn cậu nhặt một chiếc lá từ trên đầu mình xuống…

Chắc là rơi từ trên cây xuống, nằm trên tóc cô – một chiếc lá khô.

Vậy ra chỉ là nhặt một cái lá cây thôi sao? Cần thiết phải tiến lại gần như vậy không? Nếu đổi lại là cô gái khác, chưa chắc đã kìm lòng được!

Hạ Huân nhìn cô như có điều suy nghĩ, bất chợt nghiêng người lại gần: "Mặt cậu sao lại…"

Chu Tĩnh lo cậu nhìn ra sự bối rối của mình, vội lảng sang chuyện khác: "À, cái cây này vẫn còn lá à, để tớ xem xem."

Hạ Huân bình thản nhìn cô: "Chu Tĩnh."

Chu Tĩnh trong lòng thấp thỏm, nghĩ cậu chẳng lẽ phát hiện ra mặt mình đỏ rồi, liền "ừ" một tiếng.

Chỉ nghe Hạ Huân nói: "Cậu lại chảy máu cam rồi kìa."

Chu Tĩnh: "…"

Vừa nãy chỉ là một bên, giờ thì hay rồi, cả hai bên đều tuôn máu. Mỗi bên bị nhét một cục giấy, nhìn chẳng ra dáng gì hết.

Họ đi một đoạn mới tìm được phòng khám còn mở cửa, lấy ít thuốc hạ hỏa. Lúc Hạ Huân đưa Chu Tĩnh về thì phố xá đã vắng tanh.

Đã là đêm khuya, hôm nay cảm xúc của Chu Tĩnh như tàu lượn siêu tốc. Cô nói với Hạ Huân: "Cảm ơn, cậu về đi. Tạm biệt."

Hạ Huân gọi cô lại: "Chu Tĩnh."

"Ừ?" Chu Tĩnh có phần ngại ngùng, còn chưa kịp nói gì thì thấy Hạ Huân bất ngờ giơ tay lên, dường như muốn xoa đầu cô, nhưng sau lại kéo mũ áo khoác của cô trùm lên đầu.

Chu Tĩnh: "…"

Tầm nhìn tối sầm, lúc lật mũ lên thì thấy Hạ Huân dường như đang khẽ cười.

"Trẻ con quá!" cô lườm.

Hạ Huân khoát tay, không nói gì, quay người rời đi.

Chu Tĩnh nhìn bóng lưng cậu một lúc, rồi mới từ từ lên lầu.

Về đến nhà, quả nhiên Chu Khởi Thiên và Đào Tinh không có ở đó, Chu Tiểu Vũ đã ngủ, còn Đào Mạn chắc đang trong phòng mình.

Chu Tĩnh rửa mặt xong, ngồi trên giường, buồn bực đấm vào đầu.

Càng sợ cái gì càng dễ xảy ra. Cô tự lẩm bẩm: "Không thấy xấu hổ à? Già rồi mà còn đi thích trai trẻ? Tuổi thơ hai người còn không cùng thế hệ, sao có thể bị thu hút được nhỉ? Chẳng lẽ chưa từng thấy trai đẹp? Đi xem mấy bộ phim, kiểu nào mà chẳng có."

Một cảm giác xấu hổ xâm chiếm trong lòng, nhưng giữa xấu hổ ấy lại có chút mừng thầm. Giống như khi còn nhỏ trộm trái cây trong vườn nhà người ta, rõ ràng biết sai mà vẫn thấy vui trong bụng.

Cô đột ngột tự tát mình một cái: "Đọc chút chú thanh tâm thôi nào. Ừ, uống thêm nước đá cho tỉnh táo."

Tối nay xảy ra bao nhiêu chuyện, cuối cùng cô vẫn không viết vào nhật ký. Cầm bút lên vẽ vẽ vài nét, cuối cùng chỉ viết một câu: "Tào Phi không tốt, chuyên gây chuyện, nhất định phải tránh xa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!