Chương 46: Thấy máu

"Giữa đêm giữa hôm không về nhà, ra ngoài là để xem cái này sao?"

Chu Tĩnh quay đầu lại, thấy Hạ Huân đứng cách đó mấy bước, ánh mắt nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.

Ra ngoài giữa đêm để xem hai con mèo đang đến mùa giao phối? Ai muốn xem mấy thứ đó chứ! Cô đâu phải biến thái!

Chu Tĩnh nói: "Tất nhiên không phải, tớ chỉ tiện ra ngoài dạo chút thôi… Sao cậu lại ở đây?" Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Cậu theo dõi tớ?!"

Hạ Huân đưa cô về nhà rồi ai về nhà nấy, thế mà giờ lại xuất hiện ở đây? Cô vốn đang bối rối nên mới quay lại nơi từng sống, vậy mà lại gặp cậu ở đây, sao có thể gọi là tình cờ? Chu Tĩnh nhìn Hạ Huân từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: không nhìn ra, thằng nhóc này còn có sở thích rình mò theo dõi, chẳng khéo là đồ cuồng si thật rồi.

Hạ Huân bị ánh mắt soi mói của cô làm cho bực bội, nói: "Không có."

"Cậu tưởng tớ mù chắc." Chu Tĩnh bước đến gần, nói: "Nói đi, theo dõi tớ làm gì?"

"Sợ cậu ra ngoài thu phí bảo kê, làm loạn trị an."

Chu Tĩnh: "…"

Cô nói: "Không ngờ cậu còn biết pha trò đấy." Rồi cô chọc vào cánh tay cậu, bị Hạ Huân trừng mắt khó chịu. Cô lại nói: "Quan tâm thì cứ nói quan tâm, không yên tâm nên mới theo ra ngoài, có gì mà ngại? Cậu cứ khẩu thị tâm phi vậy, tớ khó mà cảm nhận được lòng tốt của cậu đấy. Nhưng dù sao cũng cảm ơn nha."

Hạ Huân liếc cô một cái, không nói gì.

Chu Tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, lạnh thấu xương. Đường phố vắng tanh, Schrödinger và mèo trắng vẫn còn quấn lấy nhau, đúng là không hợp cho thiếu niên xem.

Cô nói: "Cậu có đói không? Tớ mời cậu ăn một bát mì nhé."

Quán ăn nhỏ vẫn là quán ăn nhỏ năm nào, nằm ở đầu ngõ cách khu dân cư không xa. Gần Tết, đa phần các cửa hàng đều đóng cửa. Một dãy tối om, chỉ mỗi quán mì còn sáng đèn. Chủ quán là một chú trung niên dễ mến, ban đầu đang xem tivi, thấy có khách đến thì lập tức đứng dậy chào hỏi.

Chu Tĩnh và Hạ Huân chọn bàn phía trong để ấm hơn. Chủ quán cười tươi đưa thực đơn ra, hỏi: "Ăn gì nào?"

Chu Tĩnh không cần nhìn thực đơn, mở miệng gọi luôn: "Một tô mì gà cay lớn, cho nhiều ớt, gấp đôi thịt gà, thêm một bánh nướng, hai miếng bánh chà là đỏ. Làm ơn cho một bình trà nóng nữa. Cảm ơn." Rồi quay sang hỏi Hạ Huân: "Cậu muốn ăn gì thì tự gọi đi."

Hạ Huân nhìn cô không tin nổi: "Cậu ăn nhiều vậy à?"

Tối nay rõ ràng đã ăn rồi, mà giờ cô vẫn gọi nhiều thế, đúng là khiến người khác phải khâm phục.

"Hồi nãy đông người, người mời khách tớ lại không quen, đâu dám ăn thoải mái." Chu Tĩnh xoa bụng: "Tiêu hóa hết rồi. Thời tiết lại lạnh, nhiệt lượng tiêu hao nhanh, phải ăn nhiều mới có sức. Mau gọi đi, chủ quán đang chờ kìa."

Cuối cùng Hạ Huân chỉ gọi một tô mì sườn.

Mì của Chu Tĩnh được mang lên trước, đỏ au một bát, không biết đổ bao nhiêu dầu ớt, nóng hổi, thơm phức, nhìn rất bắt mắt.

Cô còn chưa thấy đủ, lại lấy lọ ớt bên cạnh cho thêm vào.

Chủ quán vừa đem món khác ra, thấy vậy liền cười nói: "Cô bé này ăn cay thật đấy."

"Cháu thích ăn cay mà." Chu Tĩnh cười cười.

"Trước đây cũng có một vị khách như cháu," chú chủ quán cười nói sau khi dọn hết món: "Mỗi lần cũng cho rất nhiều ớt. Mà trông cũng đặt món giống cháu vậy. Tôi thấy cô ấy lớn hơn cháu chút, chẳng lẽ là chị cháu?"

Chu Tĩnh đang cầm đũa hơi khựng lại, cười nói: "Cháu không có chị."

"Vậy thì là duyên phận rồi." Chủ quán cười: "Nhưng cháu có vẻ quen thuộc nơi này, lần đầu đến sao? Khách từng tới, tôi đều nhớ mặt."

"À, được người khác giới thiệu đến." Chu Tĩnh cười.

Cô quay sang nói với Hạ Huân: "Cậu thử mì ở đây xem, người không thân tớ không tiết lộ đâu đấy. Ngon lắm phải không?"

Hạ Huân lạnh nhạt nói: "Không phải lần đầu đến hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!