Giữa phố xá mùa đông giá rét, người qua kẻ lại đều vô thức liếc nhìn cặp nam nữ học sinh ấy — cậu con trai cao lớn tuấn tú, cô gái nhào vào lòng cậu, y như một cảnh trong phim thanh xuân vườn trường.
Ánh mắt tò mò của người đi đường khiến Hạ Huân cảm thấy không được tự nhiên, cậu vừa gò bó vỗ vỗ vai Chu Tĩnh, vừa bực bội nói:
"Bị trẹo chân thôi, đâu đến mức khóc vậy?"
Chu Tĩnh nắm chặt lấy vạt áo khoác của cậu, mặt vùi vào *****, bị lớp áo len che khuất nên không nhìn rõ vẻ mặt cô, nhưng Hạ Huân lại có cảm giác vô cớ — cô hẳn đang khóc.
Lúc này, không rõ là vì thương hại hay bất lực, cậu dùng giọng nhẹ nhàng nhất trong đời nói:
"…Tớ đồng ý giúp cậu ôn thi tổng hợp, đừng khóc nữa."
Chu Tĩnh: "…"
Cô không ngẩng đầu lên, hỏi:
"Thật chứ?"
Hạ Huân: "Thật."
"Trẹo chân rồi, cậu cõng tớ đi." Cô thuận miệng nói.
Hạ Huân trán giật gân: "Chu Tĩnh, cậu đừng được voi đòi tiên
Chu Tĩnh: "Thấy chưa! Cậu chẳng thật lòng gì cả!"
Hạ Huân: "Lên đi, nhanh!"
Chu Tĩnh: "Biết ngay mà, cậu là người tốt."
Hạ Huân hít một hơi thật sâu.
Chu Tĩnh nằm trên lưng Hạ Huân, tấm lưng thiếu niên rộng rãi và ấm áp, như thể có thể gánh vác cả thế giới. Cô cảm nhận được dáng vẻ nhẫn nhịn của cậu, trong lòng dần bình tĩnh lại, bỗng muốn bật cười.
Ban đầu chỉ đùa cợt cho vui, không ngờ Hạ Huân lại thật sự làm. Cô hiếm khi có được cơ hội này, dĩ nhiên không khách khí mà tận hưởng. Chu Tĩnh nghĩ, được một tiểu thịt tươi như này cõng, kiếp này trùng sinh cũng không uổng. Nghĩ nhiều làm gì, được nuông chiều vẫn hơn là hiểu chuyện mà bị sét đánh. Cứ làm một nữ sinh mười tám tuổi đi, chẳng phải rất tốt sao?
Đối với cậu thiếu niên dễ nổi nóng nhưng bản tính tốt, Chu Tĩnh rất biết ơn. Cô ôm lấy cổ Hạ Huân, nói:
"Sau này nếu con trai tớ mà được như cậu, ấm áp thế này thì tốt biết mấy."
Hạ Huân: "Câm miệng."
"Cậu đồng ý giúp tớ ôn bài rồi đấy nhé." Chu Tĩnh nhấn mạnh.
Hạ Huân ừ một tiếng.
"Tuyệt quá!" Chu Tĩnh đấm vai cậu một cái.
Hạ Huân tức tối: "Cậu bị bệnh à!"
"Xin lỗi xin lỗi." Chu Tĩnh vội vàng xoa vai cho cậu.
Hạ Huân không nói nữa. Chu Tĩnh nghĩ, chẳng trách có nhiều cô gái thích khóc trước mặt con trai, chiêu này quả thật hữu hiệu. Cứng đầu như Hạ Huân mà cũng trúng chiêu. Biết sớm thì cô đã khóc từ đầu, khỏi cần bày lắm trò.
"Hạ Huân."
"Hả?"
"Cậu nặng đến một trăm hai mươi cân hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!