Chương 42: Năm mới

Khi trở về trường Dục Đức sau cuộc thi Olympic Toán học, Chu Tĩnh lại một lần nữa gây nên một cơn chấn động.

Chu Tĩnh nhuộm lại mái tóc đen, phong cách hành xử giờ đây đã hoàn toàn trái ngược với trước kia, đến vết tích cuối cùng của "chị đại học đường" cũng không còn. Nhìn thoáng qua, trông cô thực sự giống một học sinh ưu tú nghiêm túc, gương mẫu.

Học sinh lớp thực nghiệm cũng dần dần chấp nhận việc Chu Tĩnh trở thành bạn học của họ. Hơn nữa, Chu Tĩnh bây giờ có tính cách cởi mở, không hay chấp nhặt, tiếp xúc rồi mới thấy không hề đáng sợ như lời đồn. Vì thế mọi người chung sống khá hòa thuận.

Khoảng thời gian này, thành tích các môn tổng hợp của Chu Tĩnh tiến bộ vượt bậc.

Bữa tiệc ở Hoa Lập dường như đã gợi mở cho cô điều gì đó – dồn sức vào học tập có thể tạm thời khiến bản thân không phải suy nghĩ lung tung. Vì vậy thành tích của cô cứ thế mà "vút vút vút" như tên bắn lên cao. Ngay cả các thầy cô cũng thay đổi cách nhìn với cô. Thầy Vũ dạy Toán thậm chí còn xem Chu Tĩnh như tri kỷ, là học trò đắc ý, chỉ thiếu điều cùng cô ra rừng đào hoa dưới trăng mà uống rượu, kết nghĩa huynh muội.

Quan hệ giữa cô với Hạ Huân và Viên Khang Kỳ vẫn y như cũ – vừa học vừa trêu chọc, chọc ghẹo qua lại rất vui vẻ. Còn với Đào Mạn và Lâm Cao thì, Chu Tĩnh giữ nguyên tắc "nước giếng không phạm nước sông", tạm thời hòa bình vô sự.

Sài Tinh Tinh thì cách vài hôm lại tìm đến Chu Tĩnh, thường là mang theo đồ ăn vặt hay mấy món quà nho nhỏ. Chu Tĩnh không thật sự cần những thứ đó, nhưng Sài Tinh Tinh cứ đưa rồi chạy, với lại cũng không phải đồ quý giá gì, đều rất bình thường. Nếu từ chối nhiều, Sài Tinh Tinh sẽ làm ra vẻ muốn khóc, khiến Chu Tĩnh cũng đành bất lực.

Thời gian cứ thế trôi qua, ngày tháng lớp 12 luôn trôi qua rất nhanh. Trường học bắt đầu treo các băng

-rôn "xung phong thi đại học", thầy Tề mỗi lần thi thử đều mở cuộc họp động viên. Kỳ thi đại học ngày càng tới gần, bầu không khí căng thẳng đã dần lan khắp nơi.

Chớp mắt đã tới cuối kỳ.

Trong ký túc xá, Chu Tĩnh chán nản lật sách tham khảo. Ngày mai thi xong tiếng Anh và các môn tổng hợp là đến kỳ nghỉ đông ngắn ngủi nhưng vô cùng quý giá. Học sinh lớp 12 chẳng có kỳ nghỉ hè hay đông gì cả, nhưng Tết thì vẫn phải về nhà.

Phùng Yến tháo kính xuống, nhỏ hai giọt thuốc vào mắt rồi rót cho mình cốc nước nóng, vừa uống vừa hỏi:

"Đêm nay cậu không viết nhật ký à?"

"Cậu không nhắc thì mình quên béng." Chu Tĩnh vỗ trán, "Chỉ mải ôn bài."

Cô mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn nhật ký có ổ khóa.

Từ sau khi trở về từ Hoa Lập, Chu Tĩnh bắt đầu viết nhật ký. Cô còn viết bổ sung lại những chuyện đã xảy ra trước đó, từ lúc mình trọng sinh đến nay. Cô nghĩ, không biết khi nào thì "Thiên Đường Di Động" mới phát hiện ra lỗi giao nhầm "hàng". Chẳng ai biết liệu ngày mai gọi điện có kết nối được hay không, nhưng có một điều chắc chắn: phải chuẩn bị sẵn cả hai phương án.

Lúc Chu Tĩnh tỉnh lại ở phòng y tế, trên người không có vết thương lớn hay sẹo nào. Đào Mạn đã đẩy nguyên chủ xuống, bên ngoài trông thì không nghiêm trọng, nghe nói khi đó nguyên chủ bảo chỉ bị trầy xước nhẹ, rồi nói chóng mặt, giống như bị say nắng, nên được đưa đến phòng y tế. Nhưng đang truyền nước thì Chu Tĩnh liền hoán đổi vào.

Cô cũng không dám chắc nguyên chủ có còn sống không, nếu còn sống, liệu có phải do lỗi từ tổng đài "Thiên Đường 10086" mà bị ném tới một nơi khác? Nhưng nếu một ngày nào đó linh hồn trở về với thân xác ban đầu, cuộc sống hiện giờ mà cô đã làm thay nguyên chủ trở nên như vậy — dù trong mắt người ngoài có vẻ không tệ — thì nguyên chủ chắc chắn sẽ hoang mang tột độ.

Vì thế, cô vẫn lựa chọn ghi chép lại. Cuốn nhật ký này chỉ ghi những chuyện thường ngày. Nếu bị người ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ Chu Tĩnh ghi chép cuộc sống thôi. Nhưng nếu nguyên chủ trở lại, nhìn thấy nhật ký này thì sẽ hiểu được vì sao lại dẫn đến hiện trạng như bây giờ, lúc đối mặt cũng sẽ đỡ hoang mang hơn.

Nhưng nếu mà hoán đổi lại ngay trước đêm thi đại học thì đúng là tai họa. Chu Tĩnh nghĩ thầm, lão Vũ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho xem.

Mặt khác, cuốn nhật ký này cũng để nhắc nhở bản thân — đừng phạm sai lầm.

Cô ghi lại mấy việc chính xảy ra trong ngày, buông bút xuống rồi "á" lên một tiếng, ôm lấy đầu.

Làm gì có ai là thần tiên, sao có thể thờ ơ trước mọi chuyện, không quan tâm bất kỳ điều gì?

Phùng Yến nói:

"Kỳ nghỉ đông này phát bài tập nhiều thật đấy. Bọn cậu lớp thực nghiệm chắc cũng bị phát cả đống nhỉ?"

"Cũng tàm tạm." Chu Tĩnh đáp. Chiến thuật "biển đề" lại lặp lại lần nữa, thậm chí có mấy con số còn không đổi, đúng là chẳng có gì thử thách.

"Cậu định làm gì trong kỳ nghỉ đông?" Phùng Yến hỏi.

Chu Tĩnh nghĩ nghĩ rồi nói:

"Không biết nữa. Chắc chỉ ăn uống ngủ nghỉ chơi bời thôi."

Nói là nghỉ đông, chứ thực ra cũng chỉ có một tuần, lại còn một đống bài tập. Tuy là có thể không làm, nhưng vào thời điểm này mà không làm bài, trong lòng lại cảm thấy tội lỗi — đúng là hậu di chứng của lớp 12.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!