Năm giây đồng hồ – có thể làm được gì?
Bóng tối và nguy hiểm thường khiến con người cảm thấy mất an toàn, nhưng đôi khi chính bóng tối lại mang đến cảm giác an toàn. Không nhìn thấy mặt đối phương, ngược lại lại càng có thêm dũng khí. Những bí mật chôn giấu tận đáy lòng, những tâm sự chưa từng nói ra, như thể đã luyện tập nhiều lần trong đêm tối, bỗng chốc cứ thế thốt ra nhẹ nhàng.
Trong năm giây ngắn ngủi của bóng tối, có rất nhiều điều đã trở nên rõ ràng. Có thể là sự vui mừng khi hai bên đều có tình cảm, cũng có thể là sự ngượng ngùng khi bị từ chối, và nhiều hơn cả là chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không làm gì cả, chỉ tận hưởng khoảnh khắc gần gũi ấy thôi.
Năm giây, cũng đủ để hoàn thành một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán.
Khi ánh đèn bật sáng trở lại, nét mặt của rất nhiều học sinh trẻ hiện rõ sự biến hóa khác nhau, nhưng tất cả đều bừng bừng kích động. Chu Tĩnh nhìn sang phía đối diện, Hạ Huân đút tay vào túi, có chút thiếu kiên nhẫn mà nhìn lên sân khấu, chẳng biết đang nghĩ gì.
Chu Tĩnh từ từ đưa tay lên trán.
Là Hạ Huân sao?
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, người đứng cạnh cô mà cô biết chỉ có một mình Hạ Huân.
Hạ Huân nhíu mày: "Cậu nhìn tớ làm gì?"
Chắc là không phải nhỉ... Chu Tĩnh nghĩ thầm, Hạ Huân sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đến giờ cậu vẫn luôn tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn với cô như thể cô là gánh nặng, lại còn là người nóng nảy dễ bùng nổ, hoàn toàn không phải kiểu dịu dàng đến vậy... Nhìn vẻ mặt cậu cũng đâu giống...
Vậy là người khác sao? Chu Tĩnh quay đầu nhìn xung quanh, nhưng cũng chẳng thấy ai có vẻ khả nghi.
Viên Khang Kỳ cuối cùng cũng thoát khỏi mấy cô gái bên cạnh, đi về phía họ. Thấy Chu Tĩnh đang nhìn đông ngó tây, liền hỏi:
"Cậu đang tìm gì vậy?"
"... Không có gì." Chu Tĩnh thu lại ánh mắt, nhưng trong lòng vẫn thầm nghi hoặc. Chẳng lẽ cô vừa bị ăn đậu hũ? Chỉ vì cơ thể này xinh đẹp, nên mới bị kẻ háo sắc thừa cơ chiếm tiện nghi?
Nhưng nụ hôn đó lại rất dịu dàng, không giống hành vi trêu ghẹo. Là cô đa tình ư? Chỉ là ảo giác thôi? Chắc chỉ là như vậy.
"Lơ đễnh thế kia." Viên Khang Kỳ nheo mắt, liếc qua lại giữa Hạ Huân và Chu Tĩnh, nói với vẻ bí hiểm: "Đừng bảo lúc tối đèn... hai người..."
Chu Tĩnh và Hạ Huân đồng thanh: "Không có!"
"Chỉ đùa chút thôi." Viên Khang Kỳ cười: "Phản ứng dữ vậy, khiến người ta càng nghi."
Hạ Huân: "Nhạt nhẽo."
Chu Tĩnh liếc nhìn Hạ Huân, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thản, không có vẻ chột dạ hay bối rối, liền thầm nhủ: "Xem ra không phải cậu ta rồi."
Thế nhưng, trong lòng mang theo nghi vấn, Chu Tĩnh lại chẳng thể yên ổn nổi. Là một học bá kiểu gì cũng phải biết được đáp án mới chịu được, không biết rõ thì đúng là tra tấn.
Về sau, suốt buổi tối, Chu Tĩnh đều mơ màng suy nghĩ.
Khi vũ hội kéo dài đến nửa đêm, chương trình cuối cùng là công bố "Vua và Hoàng hậu vũ hội" đêm nay. Trường Hoa Lập học theo kiểu phim học đường phương Tây, nhưng không thể phủ nhận học sinh rất thích kiểu này, không khí gần như bùng nổ.
Tất nhiên, Chu Tĩnh biết, vì là lễ kỷ niệm của Hoa Lập nên họ sẽ ưu tiên chọn học sinh trường mình. Không phải Hoa Lập nhỏ nhen, mà là để học sinh cảm thấy được tự hào vì là một phần của ngôi trường.
Vậy nên không có gì bất ngờ khi "Hoàng hậu vũ hội" là Đường Tư – cô vừa biểu diễn điệu nhảy đấu bò, sau đó lại nhảy jazz, dáng người đẹp, khuôn mặt xinh, nổi tiếng ở Hoa Lập.
Nhưng "Vua vũ hội" lại khiến nhiều người bất ngờ.
Lại là... Hạ Huân.
Hoa Lập không chọn học sinh của mình mà lại chọn học sinh trường đối địch – thật kỳ lạ. Có lẽ vì trong đám học sinh nam đêm nay, đúng là không ai đẹp trai bằng Hạ Huân. Hơn nữa, bản thân cậu cũng có một sức hút đặc biệt, một vẻ quyến rũ hiếm thấy ở tuổi thiếu niên.
Chu Tĩnh tức tối: "Rõ ràng là chúng tôi cùng biểu diễn! Hơn nữa phần lớn bài là tôi hát! Cậu ta chỉ là người nhảy phụ họa thôi mà? Sao lại để cậu ta làm vua? Còn tôi thì sao? Không nói đến nữ hoàng, ít nhất cũng phải được đề cử chứ??"
Viên Khang Kỳ an ủi: "Đừng buồn, bên Hoa Lập nữ sinh nhiều hơn mà. Vả lại, chúng ta cũng được thơm lây!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!