Chương 33: Khu Vui Chơi

Dù sao thì, giường nhà nhà giàu quả thực vừa to vừa mềm lại thoải mái, tuy không rộng đến năm vạn mét vuông, nhưng Chu Tĩnh vẫn ngủ rất ngon.

Có thể là do dạo này quá mệt, hoặc cũng có thể là vì chưa bị lộ chân tướng nên tảng đá trong lòng được tạm thời dẹp sang một bên, thành ra ngủ một giấc thật sâu, đến tận gần trưa mới tỉnh.

Chu Tĩnh rửa mặt xong xuống lầu, thấy dì Trần đang bận rộn trong bếp, liền hỏi: "Mọi người đâu rồi ạ?"

"Ông chủ và bà chủ đều ra ngoài rồi," dì Trần đáp. "Tiểu Tĩnh con muốn ăn cơm luôn không?"

Chu Tĩnh sờ bụng, quả thật hơi đói, bèn nói: "Vâng ạ."

Dì Trần vào bếp dọn cơm, Chu Tĩnh vừa ngồi xuống ghế sofa thì thấy Đào Mạn cũng từ trên lầu đi xuống.

Tháng mười trở đi, trời bắt đầu lạnh, phải mặc thêm đồ. Đào Mạn mặc sơ mi và váy dài, dáng người cao ráo mảnh mai, tóc buộc đuôi ngựa, khí chất cực kỳ nổi bật.

Dì Trần hỏi: "Mạn Mạn có ăn không con?"

Đào Mạn nói: "Không ạ, con đi chơi với bạn."

Chu Tĩnh cứ thế uống nước, dù sao thì vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng lạnh nhạt, nếu đột nhiên thân thiện mới thật là có quỷ.

Không ngờ Đào Mạn lại bất chợt quay mặt nhìn cô, hỏi: "Cậu không hỏi là tớ đi với ai à?"

Chu Tĩnh vốn định đáp "liên quan gì đến tôi", nhưng nghĩ như vậy thì hơi gay gắt quá, đang định tìm cách từ chối khéo thì Đào Mạn đã nói tiếp: "Là Lâm Cao rủ tớ, cậu có muốn đi cùng không?"

Chu Tĩnh: "……"

Hai chị em này thật là rảnh quá rồi, mấy cô gái trẻ con ở cái tuổi này chơi qua chơi lại cũng chỉ là chuyện tình cảm mập mờ. Chu Tĩnh cảm thấy vô vị hết sức. Lâm Cao có vẻ thân thiết với Đào Mạn, chắc là có chút tình cảm, nhưng Đào Mạn thật lòng thích Lâm Cao sao? Hay chỉ cố tình lấy cậu ta ra để chọc giận Chu Tĩnh? Dù sao thì giữa Chu Tĩnh và Đào Mạn, một người căn bản đã đổi hồn nên chẳng có cảm giác gì với Lâm Cao, còn người kia thì lại có ý đồ riêng, ai cũng không thật lòng.

Cô nói: "Không cần đâu, hai người chơi vui vẻ nhé."

Đào Mạn: "Cảm ơn." Cô xách túi lên, ngẩng cao đầu bỏ đi.

Chu Tĩnh nhìn mà cảm thấy mệt lòng.

Ăn cơm xong, cô tính ra tiệm làm tóc ép thẳng lại mái tóc và nhuộm về màu đen. Tuy bây giờ đã quen với đầu tóc vàng chóe này rồi, nhưng mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, soi gương lại bị chính mình dọa cho giật mình, vẫn thấy nên quay về màu tự nhiên thì hơn.

Vừa bước xuống nhà định ra cửa thì thấy Chu Tiểu Vũ đang níu tay dì Trần khóc nức nở, cả khuôn mặt đều sưng đỏ vì khóc.

Chu Tĩnh hỏi: "Nó lại làm sao thế? Lại giở trò gì nữa đây?"

Dì Trần khó xử nói: "Ông bà chủ vốn hứa hôm nay đưa Tiểu Vũ đi công viên trò chơi, nhưng lại đột ngột có việc không đi được, Tiểu Vũ…"

Chưa nói dứt lời, Chu Tiểu Vũ đã "oa" lên một tiếng, khóc còn to hơn lúc nãy, gần như khóc đến hụt hơi, còn nức nở hét lên: "Lừa đảo! Ba mẹ là đồ lừa đảo! Mỗi lần đều nói sẽ đi mà cuối cùng chẳng…"

Chu Tĩnh thở dài trong lòng.

Ba Chu và Tào Giao đúng kiểu người bận rộn, cuối tuần cũng chẳng thấy mặt, rõ ràng nói là vì gia đình mà kết hôn, giờ xem ra mục đích đã sớm chệch hướng rồi.

Chu Tiểu Vũ còn nhỏ, đang trong tuổi cần được bầu bạn, ba mẹ không chăm thì ít ra cũng để ông bà ngoại ông bà nội chăm sóc hộ, đằng này để thằng bé cả ngày lủi thủi một mình, nhìn mà thấy tội nghiệp.

Chu Tĩnh vốn định không quan tâm, muốn quay lưng đi cho rồi, nhưng lại lỡ liếc nhìn Chu Tiểu Vũ một cái.

Thằng nhóc mặt trắng nõn khóc đến đỏ ửng, mắt to lông mi dài, khóc lên nhìn còn đáng thương nữa.

Chu Tĩnh nghĩ, chắc là cái mặt này khiến cô nổi lòng thương.

Cô thở dài, ngồi xuống trước mặt Chu Tiểu Vũ, nói: "Em thật sự muốn đi đến vậy à?"

Chu Tiểu Vũ thút thít không đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!