Chương 32: Chu Tiểu Vũ

Trên suốt quãng đường, Chu Tĩnh không nói với Đào Mạn câu nào.

Một là, cô cảm thấy việc "nguyên chủ" và Đào Mạn lại là người một nhà thật sự quá kinh khủng. Rất có thể Đào Mạn quen thuộc với phong cách hành xử của nguyên chủ, nếu bị phát hiện thì tiêu đời.

Hai là, Chu Tĩnh vốn chẳng phải loại người thích nịnh bợ kẻ lạnh nhạt với mình. Người ta không để ý tới cô, thì cô cũng chẳng muốn dây dưa.

Tài xế cũng không mở miệng nói câu nào, cả hành trình bầu không khí quái lạ và căng cứng đến nỗi Chu Tĩnh cảm thấy khó chịu. Không biết đã đi bao lâu, xe mới dừng lại.

Đào Mạn tự mở cửa xe bước xuống trước, Chu Tĩnh vội vàng đi theo. Vừa ra khỏi xe, cô đã giật mình kinh ngạc.

Khu Nam Tân được xem là khu nhà giàu ở thành phố H, bởi vị trí địa lý cực kỳ đắc địa nên giá nhà ở khu này đặc biệt cao. Chu Tĩnh không rõ giá cụ thể là bao nhiêu, nhưng trước đây lúc một khu căn hộ gần đây mở bán, sếp cũ của cô từng định mua nhà cưới cho con trai, cuối cùng vì không đủ ngân sách nên từ bỏ. Việc này hồi đó rộ lên ầm ầm trong công ty, Chu Tĩnh còn thấy khó hiểu: sếp cô rõ ràng là người có tiền cơ mà, đến mức đó còn mua không nổi thì chắc là đắt kinh hoàng rồi.

Cô cứ tưởng Chu Khởi Thiên là kiểu người khoe mẽ đến mức sẽ ở lâu đài cơ, ai ngờ lại là căn hộ chung cư cao tầng, trông khá kín đáo. Nhưng nghĩ lại, đất ở khu này đâu phải rẻ, chục cái mạng cô không ăn không tiêu cũng chỉ đủ mua cái toilet thôi chứ mơ gì đến nhà.

Đào Mạn không định bắt chuyện với Chu Tĩnh, cứ thế đi thẳng vào trong. Chu Tĩnh vội vã đuổi theo, đùa gì chứ, cô còn không biết nhà nằm tầng nào phòng nào.

Lên lầu, mở cửa, cả đoạn đường không ai nói lời nào.

Đào Mạn lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa đẩy cửa ra, Chu Tĩnh lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Nhà thì rộng và sang thật đấy, nhưng trần nhà treo chi chít bóng bay đủ màu là sao, còn cả những dải giấy kim tuyến lấp lánh, đèn nhấp nháy chớp tắt. Tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang khắp phòng.

Đào Mạn lảo đảo một cái, phải vịn tay vào tủ giày cạnh cửa.

"Mạn Mạn, Tiểu Tĩnh về rồi à." Ba Chu từ bên trong bước ra, nói: "Tiểu Vũ mời bạn ở mẫu giáo đến dự tiệc sinh nhật, nhà hơi loạn một chút."

Chu Tĩnh nuốt nước bọt, vừa đi vào cùng Đào Mạn đến phòng khách thì thấy một đám trẻ con trai gái đang chạy nhảy gào thét loạn xạ, suýt nữa làm cô ù tai.

Trên bàn trà đặt một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, nhưng đã bị đâm chọc bét nhè, chỗ nào ra chỗ nấy. Đồ uống đổ tung tóe khắp nơi. Ghế sofa trắng tinh bị dính đầy kem và sô

-cô

-la. Trẻ con nghịch ngợm, tay bốc bánh chấm lung tung, nhảy lên nhảy xuống — trời ơi, Chu Tĩnh nhìn mà tim thắt lại.

Cái ghế đắt tiền thế kia, ai lại nỡ phá như thế chứ!

Đào Mạn chỉ liếc mắt một cái nhìn đám nhóc đang náo loạn rồi đi thẳng lên lầu. Chu Tĩnh đứng lại hai giây, cũng đành đi theo. Thật ra cô không chịu nổi trẻ con lắm, đặc biệt là mấy đứa nghịch như giặc thế này. Cô lớn tuổi rồi, nhìn mấy đứa nhỏ phá sofa, thảm là muốn nhồi máu cơ tim luôn.

Ba Chu lại từ phòng bếp bước ra, nói: "Trong phòng ăn có đồ ăn sẵn, Mạn Mạn, Tiểu Tĩnh, hai đứa ăn trước đi. Tiểu Vũ nghịch quá, ba đã bảo dì Trần làm riêng một phần cho hai đứa rồi."

Chu Tĩnh thấy ông đang khoác áo chuẩn bị ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Ba sắp đi đâu ạ?"

Chu Khởi Thiên sững người một chút, dường như không ngờ con gái sẽ hỏi chuyện ông, một lúc sau mới trả lời: "Ba và dì Đào có việc phải đi xã giao gấp, không từ chối được."

Vừa dứt lời thì một người phụ nữ bước xuống từ tầng trên. Bà ta tầm hơn bốn mươi tuổi, dáng người thon thả, làn da trắng nõn, mặc chiếc váy đuôi cá màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, khí chất cực kỳ sang trọng. Dung mạo cũng không tồi, đường nét khuôn mặt rất giống Đào Mạn, hai người đứng cạnh nhau như một cặp chị em sinh đôi.

"Biết rồi." Đào Mạn đáp với giọng nhạt nhẽo.

Chu Tĩnh cũng "ừ" một tiếng.

Chu Khởi Thiên và "dì Đào" dặn dò mấy câu với một bà dì tầm năm mươi tuổi, rồi cùng nhau ra khỏi nhà.

Trong phòng chỉ còn lại Đào Mạn, Chu Tĩnh và một đám trẻ con như bầy khỉ hoang đang chạy loạn.

Đào Mạn nói: "Tôi không ăn, đang giảm cân." Rồi tự lên lầu.

Chu Tĩnh nhìn bóng lưng cô ta mà thầm nghĩ: đẹp thật nên mới khắt khe với bản thân thế này, gầy nhom còn đòi giảm gì nữa. Cô quay sang nói với người phụ nữ kia: "Dì Trần, giúp cháu múc một bát cơm nhé."

Dì Trần ngẩn ra một chút, rồi vội vàng đồng ý, quay người vào bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!