Từ sau bài kiểm tra cá nhân trên lễ đài chào cờ, ánh mắt mọi người nhìn Chu Tĩnh đã thay đổi. Giờ cô đi ăn ở căng
-tin cũng bị chỉ trỏ, nhưng lần này không phải vì mấy tin đồn tình ái với Lâm Cao nữa, mà là vì người ta nghi ngờ tại sao chỉ số IQ của cô lại đột nhiên tăng vọt. Giờ cô đúng kiểu "ngôi sao" của trường Dục Đức.
"Đại tỷ, khi nào tỷ giỏi thi cử vậy trời?" – Tiểu Lục hỏi nhỏ: "Có phải học bổ túc riêng không đó?"
Chu Tĩnh liếc hắn một cái, đặt đũa xuống: "Nếu cậu muốn học bổ túc, chị dạy cho cậu."
"Không không không," Tiểu Lục vội xua tay: "Em không có ý đó..."
"Chuyện này có gì mà không dám nhận chứ." Chu Tĩnh nói: "Lên lớp 12 rồi, chơi bời mãi cũng mệt rồi, muốn nâng điểm thì có gì đáng xấu hổ đâu. Như chị đây này," cô bịa đại: "Chỉ hơn chục ngày là cải thiện được thế này. Mặc dù IQ cậu không cao bằng chị, nhưng chị dạy cậu vài tháng, không nói so với lớp thực nghiệm, nhưng so với ba lớp đầu thì chắc cũng không kém lắm đâu."
"Thật hả?" – Tiểu Lục sáng rực mắt nhìn cô: "Em cũng làm được hả?"
"Tất nhiên rồi." Chu Tĩnh đáp: "Nè, sau này tan học buổi tối chị dạy riêng cho cậu."
"Không phải Hạ Huân dạy à?" – Tiểu Lục xụ mặt.
"Nè, cậu không phải ghét bọn lớp thực nghiệm nhất mà? Là sao đây? Còn nữa, cậu coi thường chị à?" Chu Tĩnh giả vờ giơ tay định đánh hắn.
"Không không không!" – Tiểu Lục lập tức nịnh nọt: "Em tin đại tỷ! Đại tỷ vô địch! Đại tỷ học thần!"
"Ăn nhanh đi." Chu Tĩnh nói: "Sắp trễ tiết đầu rồi." Cô sớm đã nhìn ra rồi, Tiểu Lục này miệng thì bảo không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật, chẳng biết giả vờ ngại ngùng làm gì. Dù gì quay đầu là bờ, có gì mà phải xấu hổ?
Chắc là khác thế hệ quá thôi.
Ăn xong, hai người vừa kịp chuông reo vào lớp. Bỏ ngoài tai những ánh mắt hàm ý xung quanh, hôm nay thầy chủ nhiệm lại đến rất sớm. Thầy giơ một tờ giấy lên: "Danh sách lớp mới đã có, tôi truyền từ đầu dãy bên trái xuống, mọi người tự xem mình ở lớp nào. Lát nữa thu dọn sách vở để chuyển lớp."
Giọng thầy cũng chẳng mấy nhiệt tình, có lẽ vì ba năm nay lớp 20 gần như không thay đổi. Dù sao cũng là lớp đội sổ của trường, ai cũng như học chơi, có thay đổi gì thì cũng khó.
Tờ giấy mỏng bắt đầu được truyền từ tay học sinh đầu tiên.
Chu Tĩnh vốn chẳng mấy hứng thú, cô đoán mình chắc cũng vào lớp 7 hoặc 8. Với cô thì vào lớp nào không quan trọng, thầy cô dạy cô cũng không kén, vì cô vốn dĩ là cô giáo của chính mình, có cách học riêng, chỉ đơn giản muốn trải nghiệm lại thời cấp ba mà thôi.
Nhưng rồi lớp bắt đầu rộ lên tiếng hít khí lạnh, các bạn vừa kinh ngạc vừa quay đầu nhìn cô.
Chu Tĩnh chống cằm nghĩ, lũ trẻ này đúng là chưa từng thấy sự đời. Vào lớp 7-8 thôi mà đã giật mình đến vậy à? Hôm qua không phải thấy cô biểu diễn ở lễ đài rồi sao? Đúng là thiếu trầm ổn lý trí.
Đang nghĩ, cậu bạn cùng bàn còi đột nhiên chọt vào tay cô, đưa cho cô tờ giấy.
Lúc nào không biết, tờ giấy đã đến tay Chu Tĩnh ở dãy cuối.
Cô cầm lên xem mà chẳng mấy hứng thú, nhưng vừa nhìn xong liền "á" lên một tiếng, vội đưa tay bịt miệng.
Trên giấy A4, tên học sinh lớp 20 được sắp theo thứ tự điểm số, bên cạnh ghi lớp mới. Chu Tĩnh đứng đầu bảng vì điểm cao nhất lớp 20, còn bên dưới tất cả đều là "lớp 20", không ai thoát được. Nhìn hàng dài toàn chữ "20" mà thấy đúng là cả lớp vượt ngục thất bại.
Nhưng điều khiến cô "á" lên không phải vì thế, mà là vì bên cạnh tên cô, dòng ghi lớp lại là —— "lớp thực nghiệm".
Chu Tĩnh: "???"
Cô nghĩ một lúc, rồi cầm tờ giấy chạy ra khỏi lớp, đuổi theo thầy chủ nhiệm còn chưa về phòng.
"Thầy ơi, có nhầm lẫn không ạ? Sao em lại vào lớp thực nghiệm?" Lớp thực nghiệm chỉ có hơn 30 người, với điểm của cô thì không thể nào chen vào được.
"Không nhầm." Thầy chủ nhiệm nhìn cô đầy cảm xúc: "Thầy Tề của lớp thực nghiệm thấy em rất có tiềm năng, đã xin với hiệu trưởng thêm một suất đặc biệt."
Chu Tĩnh: "…" Cô là học sinh đặc cách sao? Nhưng cô có tiềm năng gì chứ?
"Nhưng mà…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!