Thầy Tề cầm bài thi của Chu Tĩnh rời đi.
Giáo viên Toán và Tiếng Anh của lớp chọn cũng nghe tin mà chạy tới, chỉ là sắc mặt ai nấy đều chẳng dễ coi chút nào. Cũng phải thôi, thử đặt mình vào vị trí họ mà nghĩ—cực khổ vắt óc nghĩ ra một bộ đề tuyệt đỉnh, học sinh "tinh anh" của lớp còn chưa được sờ vào, đã bị Chu Tĩnh mở hàng trước rồi. Cảm giác này chẳng khác nào… nuôi nấng một ái nữ tuyệt sắc mà bị một tên lưu manh phá mất trong trắng, đau lòng đến mức muốn hộc máu!
Mặc dù vẫn còn đau đớn, nhưng bài thì vẫn phải chấm.
Lúc đó vừa đúng giờ tan học, các thầy cô trong văn phòng tranh thủ thời gian chấm bài trong lúc chưa ăn trưa, vì sự hiện diện của một hàng dài các anh áo đen – kiểu tổng tài bá đạo – khiến ai cũng phát ngại. Học sinh cũng chẳng buồn đi ăn trưa, ai cũng hóng kết quả, chờ xem Chu Tĩnh bị cả trường chế giễu.
Có vài đứa đi mua snack hoặc cơm hộp, đứng ăn ngay ngoài hành lang phòng giáo vụ, đông như thể đang đợi công bố kết quả xổ số vậy.
Chu Tĩnh vốn định gọi cơm hộp, nhưng nhìn thấy ba cô – Chu A Ba – đang ngồi trong phòng làm việc với vẻ nghiêm túc, nghĩ bụng ba còn chưa ăn, con gái sao dám ăn trước?
Các giáo viên chấm bài đang ở phòng khác để tránh bị phân tâm vì đám đông.
Tất cả đều là giáo viên tinh anh của trường Dục Đức, tốc độ chấm bài cũng rất nhanh. Bạch Mạn Lị và Tiểu Lục còn chưa ăn xong bát mì lạnh, đã thấy thầy Tề và hai giáo viên kia bước ra khỏi phòng cuối cùng, trên tay là bài thi của Chu Tĩnh.
Vậy... kết quả thế nào?
Đám học sinh duỗi cổ dài ra hóng.
Ba thầy cô bước tới trước mặt Chu Tĩnh. Thầy Toán là một ông già nhỏ thó, cô giáo dạy Tiếng Anh thì mặc váy dài xanh lam đến mắt cá. Hai người nhìn Chu Tĩnh với ánh mắt rất kỳ quái, như thể muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nổi, nghẹn đến mức khó chịu.
Giáo viên chủ nhiệm "Diệt Tuyệt" liếc nhìn Chu Tĩnh, rồi hỏi thầy Tề:
"Thầy Tề, đã chấm xong rồi, vậy...?"
Học sinh bên ngoài lập tức im phăng phắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thầy Tề hắng giọng, nói:
"Phần trắc nghiệm đạt điểm tuyệt đối, phần tự luận… vô cùng xuất sắc."
Lời vừa dứt, lập tức vang lên một trận xôn xao.
"Gì cơ gì cơ?" Mập hỏi: "Trắc nghiệm điểm tuyệt đối là sao? Là giống đáp án à?"
Đám học sinh ai nấy đều nghi ngờ nhìn về phía Chu Tĩnh. Lúc này, ông thầy nhỏ thó kia bỗng không tình nguyện mà lên tiếng:
"Không thể có chuyện gian lận, cách giải của cô ấy không giống với đáp án mẫu. Hơn nữa câu cuối cùng của đề, chính tôi vẫn còn chưa nghĩ ra lời giải."
Được rồi, thầy giáo lớp chọn vốn mê mẩn các loại đề kỳ quặc, lấy việc làm khó học sinh làm niềm vui. Đề khó là thế, bản thân thầy còn chưa giải được, kết quả lại bị Chu Tĩnh làm ra lời giải… coi như cô dạy lại thầy làm bài.
"Nhưng mà…" Thầy Tề dịu dàng hỏi Chu Tĩnh:
"Chữ viết của em hình như đẹp hơn trước, là…?"
Chu Tĩnh mặt không đổi sắc, nói dối trơn tru:
"Em luyện chữ chăm chỉ trong kỳ nghỉ hè ạ."
"Chuyện đó em có thể làm chứng!" Phùng Yến chen từ đám đông ra, lớn tiếng nói:
"Bạn Chu Tĩnh khi viết bảng lịch trong ký túc xá, chữ cũng rất đẹp rồi!"
"Rất tốt." Thầy Tề gật đầu, mỉm cười:
"Bạn Chu Tĩnh không gian lận. Không chỉ thế, em ấy còn là học sinh rất xuất sắc. Với đề thi này, nếu thi thật, em ấy hoàn toàn có thể đứng top 3 toàn khối."
Toàn trường chấn động!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!