Chương 28: Mời phụ huynh

Diệt Tuyệt đẩy gọng kính, nhìn chằm chằm vào Chu Tĩnh đang đứng trong văn phòng, cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói:

"Trước kia em nộp giấy trắng thì thôi đi, dù sao cũng chẳng định học hành tử tế. Giờ thì sao, muốn thay đổi, liền chọn đi đường tà đạo à? Chu Tĩnh, trước kia em điên thì cũng chưa từng gian lận, ít ra còn coi như thành thật. Còn bây giờ, ngay cả đạo đức cơ bản cũng vứt đi rồi sao?"

Giọng nói đến cuối càng trở nên nghiêm khắc, sắc bén như kim châm, gay gắt khiến người ta không thể ngẩng đầu nổi.

Ngoài hành lang trước phòng giáo vụ sớm đã chật kín người. Dù các giáo viên chủ nhiệm đều đã yêu cầu học sinh trở về lớp để giữ trật tự, nhưng mọi người lại đánh giá quá thấp sự phẫn nộ của học sinh về việc này.

Cứ như thể Chu Tĩnh đạt hạng ba môn chính, điểm tổng trung bình là một việc trời đất không dung. Dĩ nhiên, trong mắt học sinh, điểm số đó không phải là "thi được", mà là "trộm được".

Chu Tĩnh cảm thấy thật khó hiểu, cô nói:

"Em không gian lận, phòng thi toàn học sinh đội sổ, em chép ai được? Ai cho em chép? Cô có thể đi xem bảng điểm phòng đó, có ai điểm cao hơn em không?"

"Em có thể dùng điện thoại." Diệt Tuyệt phản ứng cực nhanh, đối đáp trôi chảy.

"Em dùng điện thoại hồi nào? Trước khi vào phòng thi đều kiểm tra kỹ lưỡng." Chu Tĩnh phản bác.

"Luôn có người lọt lưới." Diệt Tuyệt không chịu nhường bước.

Quá sức rề rà, vô lý, lại chẳng có chứng cứ. Chu Tĩnh bắt đầu thấy bực mình, khoanh tay lại:

"Cô rốt cuộc muốn nói gì?"

"Thừa nhận em gian lận, kỳ thi này bị xử lý 0 điểm." Dừng một lát, Diệt Tuyệt nói thêm:

"Ghi học bạ."

"Dựa vào đâu?!" Chu Tĩnh nổi giận:

"Điểm do em tự thi mà lại xử lý 0, còn ghi học bạ?" Excuse me?! Từ lúc cô xuyên đến cái thân xác thối hoắc và ngôi trường nát bét này, cô đã ôm nồi (gánh tội) hết lần này đến lần khác, giờ thì nồi thăng cấp thành… nồi áp suất luôn rồi! Cô nói:

"Cô đừng quá đáng. Nói em gian lận, có bằng chứng không?"

"Em có bằng chứng chứng minh mình không gian lận không?" Diệt Tuyệt cười khẩy. Bà ta đi giày cao gót, dáng người cao gầy, cúi đầu nhìn Chu Tĩnh, ánh mắt như quan tòa thanh liêm đang xét xử tội phạm đang tìm cách chối tội, đầy khinh bỉ.

Ngoài hành lang trước phòng giáo vụ, Bạch Mạn Lị kéo tay Tiểu Lục nhỏ giọng nói:

"Cô ấy không sao chứ? Đàng hoàng như thế, sao lại đi gian lận?"

Tiểu Lục nghe xong có hơi khó chịu, liền nói:

"Cũng chưa chắc, có khi là hệ thống điểm số của phòng giáo vụ bị lỗi."

"Thôi đi." Bạch Mạn Lị nói:

"Đã bị gọi vào đây đối chất rồi, chắc chắn không phải do hệ thống."

Đám học sinh đang bức xúc đòi công bằng, ai cũng muốn rõ ràng trắng đen. Dù nói là không có chứng cứ, nhưng việc Chu Tĩnh gian lận gần như là sự thật hiển nhiên trong mắt mọi người.

Nghĩ thử mà xem, một người ba năm không học hành gì, năm nào cũng nộp giấy trắng, giờ bỗng một bước lên tiên? Chẳng lẽ cho rằng những học sinh khác học tới hộc máu mà vẫn không được bằng đó điểm đều là đồ ngốc?

Chu Tĩnh nói:

"Em không nhận."

Cô không nhận đấy, thì sao nào! Trong phòng thi không có camera, không ai bắt quả tang, chẳng có cái gì gọi là chứng cứ, chẳng lẽ Diệt Tuyệt định ép cung giữa ban ngày sao?

Ngay cả chính cô cũng không nhận ra rằng, từ khi vào thân phận "bá chủ học đường" của trường Dục Đức, cô đã dần dần thấm nhuần cái chất "bá", cử chỉ lời nói đều có phong cách bá đạo – đúng kiểu đầu gấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!