Chương 27: Nguy cơ

Trong cơn mê man, dường như cô mơ thấy một giấc mơ rất dài. Trong mộng có vô số gương mặt lướt qua trước mắt Chu Tĩnh – có mẹ Chu, Chu Khắc, Từ Giang Hải, bác sĩ, còn có tiếng còi xe cấp cứu dồn dập. Bên dưới là ga giường trắng tinh, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng.

Những bước chân rối ren, ồn ào vang qua bên tai, rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng Chu Tĩnh nghe không rõ họ nói gì. Nhưng cô cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó khiến người ta tiếc nuối, một nỗi bi thương khó tả cứ thế dâng lên trong lòng.

Cô đột nhiên mở bừng mắt.

Trước mắt là chiếc màn chống muỗi quen thuộc nhưng hơi cũ kỹ, trên đầu là quạt trần vẫn đang "vù vù" quay đều. Chỉ mới hơn một tháng, với môi trường sống của "Chu Tĩnh" hiện tại, cô đã quá quen thuộc rồi.

Chu Tĩnh chống khuỷu tay ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ. Cô lắc mạnh đầu, vén màn xuống giường, nhìn thấy Phùng Yến đang ngồi ở bàn đọc sách.

Cô nói: "Phùng Yến."

Nghe tiếng, Phùng Yến lập tức đứng bật dậy, quay đầu nhìn Chu Tĩnh, ánh mắt có phần kỳ quái.

Chu Tĩnh không để ý đến vẻ mặt của cô ấy, chỉ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ." Phùng Yến trả lời.

"Mười giờ?" Động tác xoa tóc của Chu Tĩnh khựng lại, lẩm bẩm: "Mình ngủ lâu vậy sao? Ủa, không phải hôm qua mình đi dự sinh nhật của Viên Khang Kỳ và mấy người bạn của cậu ta sao?"

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô chẳng nhớ gì cả?

"Phùng Yến, tối hôm qua mình về bằng cách nào vậy?" Chu Tĩnh hỏi. Chẳng lẽ mình uống say rồi? Không có chút ký ức nào cả.

"Cậu hình như uống say, Hạ Huân cõng cậu về." Phùng Yến đáp.

Chu Tĩnh trợn to mắt, vô thức cao giọng: "Hạ Huân cõng mình?"

Hạ Huân chỉ vì chiếc áo đấu bị dính bẩn mà có thể bực mình đến mức muốn giết người, giờ còn chủ động cõng cô về, chuyện này khiến Chu Tĩnh cực kỳ bất ngờ. Đồng thời trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, cảm thấy Hạ Huân đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, miệng độc nhưng lòng tốt.

Cô hí hửng nói: "Xem đi, đúng là người rộng lượng, không hổ danh học thần kiêm nam thần, khí độ phi phàm, chuyện hôm qua chắc chắn không để bụng đâu…"

"Nhưng mà…" Phùng Yến định nói lại thôi.

"Sao vậy?" Chu Tĩnh thấy cô có vẻ như muốn nói gì đó mà không dám nói.

"Cậu tự xem đi." Phùng Yến đưa điện thoại cho cô.

Trên màn hình là trang diễn đàn của trường Dục Đức. Bài đăng đầu tiên hiện ra là một bức ảnh chụp cảnh Hạ Huân bế Chu Tĩnh bằng kiểu công chúa ngay trên sân thể dục.

Chu Tĩnh: "…"

Tiêu đề cũng giật gân không kém: "Bát quái hậu truyện: Trường bá và nam thần dính tin đồn hot!"

"Cái quỷ gì thế?" Chu Tĩnh vừa lầm bầm vừa bấm vào xem. Tin đồn thì tin đồn, sao còn có "hậu truyện"?

Rồi, tam quan của cô chính thức bị đánh sập.

Năm phút sau, Chu Tĩnh trả điện thoại lại cho Phùng Yến, lấy điện thoại của mình ra, do dự một lúc rồi bấm một cuộc gọi.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói quen thuộc vang lên.

"Cái đó… Viên Khang Kỳ, hôm qua mình thực sự uống say sao?"

Đầu dây bên kia, Viên Khang Kỳ cười cực kỳ vui vẻ, qua điện thoại Chu Tĩnh cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng muốn tràn ra ngoài, cậu ta nói: "Ừ, khỏi nghi ngờ, cậu thực sự ôm đùi Hạ Huân và gào lên "bảo vệ mẹ con em" đấy. Mình tò mò nè, cậu và Hạ Huân có chuyện gì mà mình không biết không?"

"Không hề." Chu Tĩnh nói: "Làm ơn nói thật cho mình biết, bây giờ cảm xúc của Hạ Huân có ổn không?"

"Không ổn lắm," Viên Khang Kỳ nói: "Tốt nhất dạo này đừng gặp mặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!