Chương 24: Cầu cứu (Cập nhật đầu tiên trong ngày)

"Đừng lên tiếng, cho cậu ăn kẹo cẩu lương này." Giọng cô hơi căng thẳng, sợ rằng hành động của Hạ Huân sẽ khiến bên kia phát hiện, bộ dạng lấy lòng này đúng là khiến người ta vừa buồn cười vừa bó tay.

Hạ Huân trừng mắt nhìn viên kẹo sữa trong lòng bàn tay.

Đúng lúc này, phía bên kia giá sách lại vang lên giọng nói của Lâm Cao: "Đừng khóc nữa. Ra ngoài trước đã."

Chu Tĩnh quay đầu lại, nhìn qua khe hở, thấy Lâm Cao đang đưa khăn giấy giúp cô gái kia lau nước mắt. Nếu đây là cảnh trong phim, thì đủ khiến người ta xuýt xoa vì đẹp đôi rồi. Nhưng vì đã nắm rõ phần mở đầu đầy kịch tính từ trước, nhìn cảnh này chỉ thấy sến súa hơn là cảm động.

Cô gái được đối xử nhẹ nhàng như vậy, tạm thời không nói gì nữa. Lâm Cao nghiêng người về phía cô ấy, nói nhỏ vài câu an ủi, sau đó hai người xoay người định rời đi.

Chu Tĩnh lập tức kéo Hạ Huân trốn sang góc khuất của giá sách, trơ mắt nhìn hai người kia đi mất.

Chờ chắc chắn họ đã đi xa, Chu Tĩnh mới vỗ ngực thở phào một hơi, thầm nghĩ: Lâm Cao không phải đang yêu đương với Đào Mạn sao? Giờ lại xuất hiện thêm một cô gái khác là sao? Hơn nữa thái độ ban nãy của Lâm Cao cũng rất khó đoán, không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm? Bị tỏ tình mà phản ứng như vậy, vừa giữ được lòng tự trọng cho đối phương, lại không nói rõ ràng để còn có hy vọng. Cho dù là cố ý hay vô tình, thì chiêu này cũng đủ cho thấy EQ không thấp.

Chu Tĩnh nghĩ: Bây giờ học sinh cấp ba đã phức tạp thế này rồi sao? Mình đúng là phải bái phục thôi.

Đang nghĩ miên man, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Hạ Huân: "Cậu kéo đủ chưa?"

Cô sực tỉnh, phát hiện mình vẫn còn níu chặt tay áo cậu ta, vội vàng buông ra.

Hạ Huân liếc nhìn cô một cái, rõ ràng là cực kỳ không muốn dây dưa thêm, không nói một lời liền quay người rời đi.

Ánh mắt Chu Tĩnh dừng lại trên cuốn sách trong tay cậu, trong đầu bỗng lóe sáng, lập tức chặn lại: "Đợi đã."

Hạ Huân: "Lại gì nữa đây?" Giọng điệu có phần bất lực.

"Nghe nói cậu là học bá của Dục Đức, lần nào thi cũng đứng nhất nhì?" Chu Tĩnh ghé lại gần hỏi.

Hạ Huân hỏi: "Muốn nói gì?"

"Giúp tôi học bù đi."

"Không đời nào."

"Tại sao?" Chu Tĩnh nói: "Cùng lắm tôi trả tiền dạy kèm cho cậu." Thật ra cô nghĩ, dù có phải trả tiền thì Hạ Huân cũng sẽ không nhận. Dựa vào chuyện cậu từng sẵn sàng cho cô vay tiền, Chu Tĩnh đã nhìn ra rồi — cậu trai lạnh lùng này thực chất là một "tiểu thiên sứ" cổ lỗ sĩ.

Nhưng "tiểu thiên sứ"… à không, thiếu niên lạnh như băng lại lạnh lùng nói: "Chu Tĩnh, cậu đang đùa tôi đấy à?" Không chờ cô đáp, cậu liếc sách trong tay cô, nói tiếp: "Dùng cách này để thu hút Lâm Cao à? Vô ích thôi."

"Liên quan gì tới Lâm Cao?" Chu Tĩnh ngơ ngác. Thấy ánh mắt Hạ Huân, cô mới hiểu ra — à, ý là cô một đứa "gái hư" mà cầm sách học là để gây chú ý, muốn làm chiêu lạ để theo đuổi Lâm Cao?

Nông cạn!

Cô nói: "Tôi bảo là tôi muốn học thật sự, cậu tin không?"

Hạ Huân: "Không tin."

Chu Tĩnh: "…" Thật là… quá thành thật luôn rồi.

Cô nói tiếp: "Cậu không dạy cũng được, vậy cho tôi mượn vở ghi bài của cậu, tôi tự học."

"Không."

Chu Tĩnh nghẹn họng, hỏi: "Tại sao?" Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mọi người nói Hạ Huân là người khó gần, tính khí không tốt. Một thiếu nữ xinh đẹp thế này, nhỏ nhẹ van xin, mà cậu ta dứt khoát đến tàn nhẫn, quá tàn khốc rồi.

"Muốn chơi thì tìm Viên Khang Kỳ đi." Hạ Huân nói: "Cậu ta nhiệt tình giúp người, chắc chắn sẽ vui vẻ cho mượn." Nói rồi quay người đi, thái độ dứt khoát không một chút lưu luyến.

Chu Tĩnh kiên quyết đuổi theo: "Không được!"

"Sao lại không?" Lần này đến lượt Hạ Huân kinh ngạc. Viên Khang Kỳ cũng là học bá số một, chẳng có lý do gì để bị chê cả. Mọi người đều nói Chu Tĩnh thích mình, nhưng Hạ Huân chưa từng tin. Dù sao cô cũng theo đuổi Lâm Cao bao nhiêu năm, ai ai cũng biết. Bảo cô dễ dàng từ bỏ tình cảm với Lâm Cao thì khó lắm. Trong thời gian ngắn mà đổi đối tượng thích, không thực tế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!