Chương 20: Chạy Chạy Chạy

Buổi tối ở trường Dục Đức tan học lúc 9 giờ. Sau 9 giờ, nếu học sinh nào muốn ở lại lớp tự học thêm một tiết nữa cũng được, dù sao thì 10 giờ lớp học mới khóa cửa. Ký túc xá tắt đèn lúc 11 giờ.

Lớp 20 là lớp tệ nhất trường, nên đến 9 giờ là phòng học trống rỗng không một bóng người. Chu Tĩnh vác cái cặp chứa đầy táo lên vai, oai phong lẫm liệt bước ra khỏi cửa.

Cô đi thẳng đến sân vận động. Sân rộng thênh thang, đến đêm lại càng thêm trống trải. Trường Dục Đức chỉ có học sinh lớp 12 mới được ở nội trú, mà học sinh lớp 12 thì hiếm khi có thời gian rảnh mà lang thang ngoài sân thế này.

Nhưng vẫn có ngoại lệ.

Trên sân bóng rổ vẫn còn hai người. Dưới ánh đèn vàng vọt, quả bóng rổ nện xuống đất vang lên âm thanh nặng nề. Thiếu niên cao lớn đứng dưới rổ, mồ hôi thấm đẫm, trông thật tràn đầy sức sống. Nếu cậu ta đẹp trai hơn chút thì đúng là cảnh tượng mãn nhãn.

Chu Tĩnh gặm táo, dựa vào lan can một bên, nheo mắt thưởng thức "cảnh đẹp".

Viên Khang Kỳ đang đối mặt với Hạ Huân, hình như phát hiện điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Chu Tĩnh. Đúng lúc phân tâm, Hạ Huân liền nhẹ nhàng ném bóng vào rổ.

Bách phát bách trúng.

"Chơi ăn gian quá nha!" Viên Khang Kỳ tỉnh hồn lại, hét lên: "Làm lại!"

Hạ Huân đón bóng, liếc cậu ta một cái: "Trẻ con."

Chu Tĩnh ăn hết miếng táo cuối cùng, ném vào thùng rác, đi về phía Hạ Huân.

Cô tháo ba lô xuống, hỏi: "Hai người còn đánh nữa không? Còn đánh thì trông cặp giúp tôi cái."

"Làm gì vậy?" Hạ Huân ngơ ngác.

"Chạy bộ chứ sao." Chu Tĩnh nói: "Chẳng lẽ tôi đến xem hai người chơi bóng chắc?"

"Cũng có thể mà." Viên Khang Kỳ cười trêu: "Khán giả độc quyền đấy."

Dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, đúng là mỹ nhân như ngọc. Hai người này vốn đã đẹp trai, lúc này dưới ánh đèn, áo thun quần đùi đơn giản, trán lấm tấm mồ hôi, lại càng toát lên vẻ nam tính. Cả hai đều cao ráo, một người lạnh lùng tuấn tú, một người ôn hòa tao nhã.

Cũng... khá hợp nhau. Chu Tĩnh thầm nghĩ.

Sực tỉnh, cô khinh bỉ: "Xì, có cho tiền tôi cũng không thèm xem. Tôi đi chạy đây, lát hai người có về thì nhớ gọi tôi một tiếng." Nói rồi quay người lên đường chạy.

"Này," Viên Khang Kỳ gọi với theo. Chu Tĩnh không quay đầu lại, cậu ta nói tiếp: "Thật sự chạy hả?" Quay đầu lại thấy Hạ Huân đã tự mình chơi tiếp rồi, bèn hét: "Người ta đuổi theo cậu kiểu mới đấy, cậu không suy nghĩ chút à?"

Hạ Huân ném bóng qua: "Đánh tiếp!"

Chu Tĩnh đã lên đường chạy. Nhiều năm rồi cô không chạy trên sân trường, mới chạy được hai vòng đã thấy mệt. Nhất là thể chất của thân xác nguyên chủ không tốt như cô, chẳng rõ do cơ thể yếu hay do chính cô đã "già", cô bắt đầu hối hận vì đã tự tin đăng ký thi chạy 2000 mét.

Nhưng đã đăng ký rồi, lời nói ra như bát nước hắt đi, giờ mà rút lại thì ngại quá.

Sân trường rộng, gió cũng mạnh, đêm xuống có chút lạnh, nhưng vì cô chạy hết sức nên không thấy lạnh, ngược lại còn thấy nóng dần lên. Lồng ngực dần trở nên thư thái, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta muốn hét lên.

Xa xa, có hai người đi ngang sân. Là một nam một nữ. Nam sinh có vẻ ngoài yếu đuối vì quá thanh tú, nữ sinh thì cao gầy, từng cử chỉ đều toát lên vẻ kiêu ngạo.

"Kia chẳng phải là Chu Tĩnh sao." Đào Mạn dừng bước, nhìn cô gái đang chạy trên sân. Dù ở xa, nhưng dưới ánh đèn đường, mái tóc vàng óng vẫn vô cùng dễ nhận ra.

Lâm Cao nhìn theo ánh mắt cô, lộ vẻ ngạc nhiên.

"Không biết sao lại bắt đầu chạy bộ nữa rồi." Đào Mạn lại nhìn về phía khác.

Dưới khung bóng rổ, các thiếu niên đang mồ hôi đầm đìa.

Trong trường Dục Đức, chỉ có Hạ Huân và Viên Khang Kỳ là không cần vùi đầu học hành mà vẫn ung dung chiếm vị trí nhất nhì. Đáng ghen tỵ là, học giỏi không phải điểm mạnh duy nhất của họ — mỗi phương diện đều rất xuất sắc.

"Nghe nói dạo này quan hệ của bọn họ với Chu Tĩnh khá thân." Đào Mạn nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!