Chương 19: Có hẹn

Vừa trở về trường sau kỳ thi Hóa học, Lâm Cao đã nghe được vô số tin tức liên quan đến Chu Tĩnh. Thật ra, từ tiểu học đến trung học rồi lên cấp ba, cậu gần như bị "trói buộc" với Chu Tĩnh. Dù rất chán ghét cô, cũng chẳng muốn quan tâm chuyện của cô, nhưng hễ Chu Tĩnh có chút động tĩnh nào, lập tức sẽ có người chạy đến kể cho cậu nghe từng li từng tí.

Phần lớn thời gian, Lâm Cao chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát.

Chu Tĩnh gây sự với Đào Mạn thì chẳng có gì lạ, đứng ra bênh vực cho Khắc Tiểu Phàm cũng không liên quan gì đến cậu. Điều khiến Lâm Cao thấy bất ngờ là: từ lúc nào Chu Tĩnh lại có dây mơ rễ má với Hạ Huân và Viên Khang Kỳ?

Hạ Huân và Viên Khang Kỳ là học sinh xuất sắc của lớp chọn, ba vị trí đứng đầu toàn khối lớp 12 trường Dục Đức hầu như luôn thuộc về ba người này. Vị trí nhất nhì thì Hạ Huân và Viên Khang Kỳ thay phiên nhau chiếm giữ, còn hạng ba thì Lâm Cao "trấn thủ" vững vàng không đổi.

Là con trai, ít nhiều cũng có chút hiếu thắng. Nhưng chưa từng thắng được nên quan hệ giữa Lâm Cao và hai người kia có chút vi diệu. Bình thường thì vẫn nói chuyện, vẫn cười đùa, chơi bóng chung, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó.

Chu Tĩnh là kiểu người thế nào, Lâm Cao hiểu rõ hơn ai hết—tự cao, ích kỷ, coi trời bằng vung, tính tình vừa bạo lực vừa u ám. Hạ Huân thì khỏi nói, còn Viên Khang Kỳ tuy bề ngoài dễ gần nhưng bản chất cũng rất kiêu ngạo, với Chu Tĩnh… sao nhìn kiểu gì cũng không giống có thể chơi chung?

Nhưng đến khi tận mắt chứng kiến, Lâm Cao cuối cùng cũng phải tin rằng Chu Tĩnh thật sự đã bám lấy hai học bá đình đám của Dục Đức, hơn nữa trông quan hệ còn khá tốt.

Những điều đó còn có thể bỏ qua, điều khiến người ta bất ngờ nhất là—vừa ra khỏi căng

-tin, họ liền đụng ngay Chu Tĩnh đang ngoảnh đầu nói chuyện với Viên Khang Kỳ. Thế là lời nói của Chu Tĩnh không sót một chữ nào rơi vào tai tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả… Lâm Cao.

"Lâm Cao là ai? Tui thấy cũng đâu đẹp trai cho cam, yếu đuối ẻo lả. Hạ Huân thì ngon nè, vừa đẹp trai vừa tốt bụng, cậu không thích hả?"

Giọng nói sang sảng, dứt khoát, chẳng giống đùa cợt, cứ như chuyện đương nhiên, lại vô cùng tự nhiên.

Lâm Cao đứng sững lại.

Chu Tĩnh nhìn chằm chằm vào cậu.

Trong lòng cô âm thầm chửi Viên Khang Kỳ không biết bao nhiêu lần—tên này đúng là cái hố to đùng. Tuy cô thực sự không có cảm tình với "nam thần trong mộng" của nguyên chủ, nhưng cũng không muốn bị bắt quả tang đang nói xấu sau lưng người ta như vậy!

Còn kéo Hạ Huân dính vào nữa—Chu Tĩnh lén liếc nhìn thiếu niên có gương mặt đầy biểu cảm bên cạnh, tặc lưỡi—đẹp trai thế mà mặt nhăn nhó như vắt ra nước được. Cũng đúng thôi, đang yên đang lành lại bị lôi ra "làm bia đỡ đạn", chắc cũng chẳng vui vẻ gì.

Nhóm nam sinh đi cùng Lâm Cao không dám thở mạnh, tình hình hiện tại quá kỳ lạ. Từ fan trung thành chuyển sang "phản đảng", lại còn bị bắt tại trận—đủ để lên trang nhất của diễn đàn trường rồi đấy!

Chỉ có Viên Khang Kỳ vẫn cười híp mắt tiến lên, cười với Lâm Cao: "Về rồi à?"

Lâm Cao gật đầu.

Chu Tĩnh nhìn mà thầm bái phục khả năng giả ngu của Viên Khang Kỳ, thầm nghĩ tên này sau này không làm chính trị thì uổng.

Cô vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Cao, đúng lúc chạm phải ánh mắt cậu.

Lâm Cao thuộc dạng thư sinh, so với Viên Khang Kỳ thì trông càng thanh tú hơn, không biết do thể chất yếu hay sao mà tóc và mắt đều nhạt màu, da lại trắng bệch, nhìn có phần yếu ớt mong manh. Cậu mím môi, nhìn chằm chằm vào Chu Tĩnh bằng ánh mắt sắc bén, xen lẫn trách móc.

Nếu người đang đứng đây là "Chu Tĩnh thật sự", chắc đã sợ đến mức xụi lơ, không thì cũng mềm chân. Nhưng Chu Tĩnh hiện tại không biết Lâm Cao đang nghĩ gì, lại không hề thích cậu ta, nên chẳng thấy áy náy gì, càng không có lý do để né tránh ánh mắt ấy. Cô bình thản nhìn lại.

Cô nhìn thẳng đầy tự nhiên, trong lòng còn thật sự suy nghĩ xem nguyên chủ rốt cuộc thích tên này vì điểm nào. Phản ứng như vậy khiến Lâm Cao sững người.

Ngược lại, Hạ Huân đột ngột siết quai balo, khẽ gật đầu với Lâm Cao rồi đi về phía trước. Đi được hai bước thì quay đầu hỏi: "Có đi không?"

Chu Tĩnh giật mình hoàn hồn, vội nói: "Đi đi đi!" Sau đó còn lén giơ ngón tay cái với Hạ Huân. Quá tinh tế rồi—cô chẳng muốn đứng đây chịu trận trong bầu không khí ngượng ngập này chút nào.

Viên Khang Kỳ cũng vẫy tay chào Lâm Cao rồi chạy theo.

Đi được hai bước, Viên Khang Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Cao và nhóm bạn đã đi xa. Cậu quay sang nhìn Chu Tĩnh, kinh ngạc hỏi: "Cậu không quay đầu nhìn lại anh ta à?"

Chu Tĩnh: "……" Cô đáp: "Nhìn làm gì?"

"Thật sự không thích nữa à?" Viên Khang Kỳ hỏi: "Không tin cho lắm."

Chu Tĩnh cười tươi: "Không tin thì thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!