Chương 18: Kết Quả

Khắc Tiểu Phàm đang đi về phía nhà ăn.

Tim cậu ta đập thình thịch liên hồi.

Ngay khoảnh khắc Chu Tĩnh bị người ta bao vây, thật ra cậu cũng có chút bốc đồng muốn xông lên giúp. Nhưng bên kia người đông thế mạnh, cậu mà lao vào chỉ e cũng bị đánh một trận tơi bời. Huống chi đám học sinh trường ngoài xưa giờ đều rất hung dữ, tên tuổi Chu Tĩnh ở ngoài trường căn bản chẳng ăn thua.

Cậu tự nhủ trong lòng: Không sao cả, chuyện này vốn chẳng liên quan đến mình.

Tình cảm Khắc Tiểu Phàm dành cho Chu Tĩnh rất phức tạp. Nhà cậu nghèo, lại nhút nhát, vào trường Dục Đức chưa được bao lâu đã đụng ngay "chị đại" của trường – Chu Tĩnh. Sau nửa học kỳ bị hành hạ lên bờ xuống ruộng, đột nhiên Chu Tĩnh nói muốn thu nhận cậu làm đàn em. Khắc Tiểu Phàm cũng không dám từ chối.

Ước mơ của cậu là thi đậu vào một trường đại học tốt để cải thiện hoàn cảnh gia đình. Nhưng vì thứ gọi là bạo lực học đường, vì Chu Tĩnh, cậu bị ép phải nhuộm tóc xanh, trở thành đàn em của cô ta.

Phải nói rằng, Chu Tĩnh đối xử với cậu cũng không tệ, hay cho tiền tiêu vặt vì cô ta có điều kiện. Điều đó giúp Khắc Tiểu Phàm bớt đi rất nhiều gánh nặng về kinh tế. Nhưng mặt khác, cậu lại thấy ghét chính bản thân mình. Thành tích học tập rớt dốc không phanh, từ một học sinh giỏi thời cấp hai biến thành một tên côn đồ lêu lổng. Bà nội thấy cũng chỉ biết thở dài. Cậu hiểu rất rõ, bản thân như thế này thì không còn cơ hội đậu đại học nữa rồi.

Con người khi không thể đối mặt với chính mình, thường sẽ đổ hết trách nhiệm lên người khác để dễ sống hơn. Khắc Tiểu Phàm cũng vậy. Cậu trách tất cả là do Chu Tĩnh. Một mặt dựa dẫm vào cô ta để sống sót ở Dục Đức, một mặt lại căm ghét cả cô ta lẫn chính mình.

Cho nên khi bị oan và bị đuổi học, cậu mới bộc phát ra tất cả sự thù hận, đem những oán giận chất chứa trong lòng tuôn hết ra. Cậu oán Chu Tĩnh đến tận xương tủy.

Nhưng cậu không ngờ Chu Tĩnh lại đứng ra nói giúp mình.

Điện thoại từ trường gọi đến báo rằng chuyện mất tiền trong phòng thí nghiệm đã được làm sáng tỏ, cậu bị oan. Khắc Tiểu Phàm gần như không tin vào tai mình. Cậu biết rõ phong cách làm việc của trường Dục Đức như thế nào. Sau khi hỏi thăm dò đôi chút thì mới biết là do Chu Tĩnh đã đi nhờ "Diệt Tuyệt".

Lòng cậu ngổn ngang trăm mối. Chu Tĩnh là người kỳ quặc, cảm xúc thất thường, cậu biết rõ trong mắt cô ta mình chẳng khác gì món đồ chơi hay một con thú cưng. Nhưng lần này, hành động của Chu Tĩnh khiến cậu không biết phải nghĩ sao.

Cậu không hiểu nổi ý đồ của Chu Tĩnh, nhưng cũng không thể đối mặt với cô ta. Cậu cảm thấy giữa hai người đã trở mặt, mà với tính cách tự cao và hung hăng như Chu Tĩnh, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Không ngờ lại tình cờ chứng kiến cảnh Chu Tĩnh bị gây sự.

Gia cảnh của Chu Tĩnh tốt, căn bản là một tiểu thư được nuông chiều sinh hư, ngoài mạnh trong yếu. Hét to thì giỏi, nhưng nói đến đánh nhau thật thì chưa chắc. Nhớ lần đó chỉ bị Đào Mạn đẩy một phát từ trên cầu thang xuống cũng đủ biết sức chiến đấu của cô ta ra sao.

Lần này chắc chắn Chu Tĩnh sẽ thiệt thòi.

Khắc Tiểu Phàm cố thuyết phục mình đừng quan tâm, nhưng bước chân lại chậm dần.

Chỉ cần đi thêm vài bước nữa là tới nhà ăn. Gọi một tô mì, ăn xong rồi đi ra thì mọi chuyện chắc cũng kết thúc cả rồi.

Việc vốn dĩ nên dễ dàng như vậy, vậy mà cậu lại nắm tay lại rồi thả ra, rồi lại nắm lại.

Đang do dự thì phía sau bỗng vang lên tiếng gọi.

"Khắc Tiểu Phàm?"

Cậu quay đầu lại, thấy có hai người đang đi đến – Viên Khang Kỳ và Hạ Huân. Cả hai ôm bóng rổ, mồ hôi đầm đìa, chắc vừa mới chơi xong một trận.

"Cậu quay lại đi học rồi à?" Viên Khang Kỳ hỏi.

Lòng Khắc Tiểu Phàm khẽ động. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu bất ngờ bước lên một bước, nói: "Chu Tĩnh bị người ta gây sự."

"Gì cơ?" Viên Khang Kỳ hỏi, Hạ Huân cũng cau mày.

"Bên kia đông người, mà Chu Tĩnh chỉ có một mình." Khắc Tiểu Phàm nói. Cậu không biết phải làm sao, báo bảo vệ thì sợ Chu Tĩnh mất mặt lại nổi nóng hơn, mà mặc kệ thì mấy đứa học sinh trường ngoài kia rõ ràng không phải dạng tử tế, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?

"Ở đâu?" Hạ Huân hỏi.

"Vườn sau."

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào, lập tức quay người chạy về phía vườn sau. Ban đầu còn đi, sau chuyển sang chạy nhanh.

Khắc Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!