"Aizz...."
Trần Khải nằm ở trên giường hữu khí vô lực thở dài, từ ngày mình nói khiến Tiểu Hồng khóc, cho tới hôm nay vẫn là một bộ dáng buồn bực không vui, mặc kệ dù mình nhận sai như thế nào, làm mọi cách để hắn vui vẻ đều không có tác dụng, để cho người lo lắng chính là chiều nay Tiểu Hồng còn phát sốt nhẹ, may mắn ở trong thôn có một vị lang trung khoảng cách không xa, bằng không...
"Còn chưa ngủ sao? Ngày mai ngươi còn phải đến đưa Lý lão nhị tới nhà người ta ở rể!"
Tức phụ Trần Khải nghe tiếng hắn thở dài bất đắc dĩ khuyên một câu.
Trần Khải lật người quay qua ôm thân mình ấm áp của tức phụ nhà mình, "Ta suy nghĩ đến Tiểu Hồng, buổi chiều hôm nay không phải đã phát sốt nhẹ sao? Ngươi nói tại sao lại nghiêm trọng như vậy a?!"
Tức phụ Trần Khải ở trong lồng ngực Trần Khải cọ cọ, "Ta cũng cảm thấy chuyện này kỳ quái đây, đệ ca nhi vẫn luôn nói không phải nguyên nhân bởi vì ngươi, nhưng thân thể lại càng ngày càng kém, mấy ngày nay ăn cũng càng ngày càng ít!"
Trần bà tử, Trần lão gia tử cũng cảm thấy chuyện này không đúng, bọn họ thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, lão đại cũng chỉ nói một câu mê sảng chọc đến ca nhi trong lòng khó chịu thôi, ai biết như vậy mấy ngày rồi, chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng ngày càng xấu đi, cũng hỏi không ra nguyên do như vậy!
"Mấy ngày nay không khí trong nhà cũng thật trầm trọng, hoàn toàn không giống ngày xưa hài hòa, ấm áp......"
"Là ta sai, ngày đó lẽ ra ta không nên nói như vậy!"
Tức phụ Trần Khải lắc lắc đầu, "Ta cảm thấy là đệ ca nhi trưởng thành, trong lòng sợ là có việc khó nói!"
Trần Khải cả kinh, nhìn về phía tức phụ trong lồng ngực, "Là như thế nào?"
"Này nói như thế nào đây, trực giác ca nhi đi, nói ngươi cũng không hiểu, mau ngủ đi! Ngày mai còn phải rời giường sớm!"
"Lão già ngủ rồi sao?"
Lý bà tử đẩy đẩy lưng Lý lão gia tử đang nằm quay lưng lại với mình, hắn nghĩ đến ngày mai lão nhị liền đi ở rể, trong lòng liền nặng nề.
Lý lão gia tử quay người nằm thẳng lại, "Ngươi còn không ngủ đi."
"Ta đây là ngủ không được a, nghĩ đến lão nhị ngày mai chính là con rể nhà người ta, ta phải chờ đến khi hắn mang theo tức phụ nhi hồi môn mới có thể thấy, làm trong lòng ta, aizz...!"
Lão nhị nếu cũng giống lão đại, lão tam là cưới vợ, hắn sẽ yên tâm hơn nhiều, ít nhất hắn biết là ca nhi nhà ai, phẩm tính như thế nào, điều kiện trong nhà ra sao!
"Ngươi nói xem ca nhi kia sẽ là ở trong thôn hay là bên ngoài thôn?" Nếu là trong thôn hắn sẽ yên tâm hơn.
"Ta làm sao biết được!"
Lý bà tử nghe vậy bất mãn đẩy đẩy Lý lão gia tử, "Cho nên ta mới nói ngươi đoán xem sao!"
"Đoán thì có ích lợi gì, ngủ đi, ngày mai nhà ta cũng phải làm mấy bàn tiệc rượu đó! Còn phải dậy sớm a!"
Hán tử trong nhà đi ở rể cũng phải làm tiệc rượu, chỉ cần làm ít bàn, cũng là mời người thân cùng nhau ăn một bữa cơm thông báo, bên ngoài cổng treo mảnh vải đỏ để mọi người biết là được, không phiền toái giống cưới vợ.
Sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ thẩm, Ngụy thẩm cùng Lưu thẩm, Lưu đồ tể đã gõ vang cổng nhà Hứa Thanh, Hứa Thanh mơ màng mở mắt, đột nhiên ngồi dậy, đang chuẩn bị khoác y phục xuống giường, lại bị cái gì đâm ở mông, cậu đau đến nhe răng trợn mắt.
"Cái gì vậy a?"
Hứa Thanh duỗi tay từ dưới mông lôi ra đầu sỏ gây tội, mới vừa thấy, lại tựa như bỏng tay đem vật kia ném ra xa! Là quyển sách nhỏ tối hôm qua xem!
"Thanh ca nhi! Mau đứng lên mở cửa!!"
"Tới đây tới đây!"
Hứa Thanh vội vàng nhảy xuống giường, khi chạy đến cửa phòng lại quay trở về, đem quyển sách nhỏ vừa mới ném xuống đất luống cuống tay chân nhét vào tủ quần áo, lúc này mới vội vội vàng vàng đi mở cổng.
"Tạ thẩm, Ngụy thẩm, Lưu thẩm, thúc thúc sớm!" Như thế nào cũng nên lễ phép chào mọi người một tiếng a!
"Sớm! Oa, mặt Thanh ca nhi quả nhiên đã tốt!" Ngụy thẩm tính cách thẳng thắn vẫn sảng khoái như vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!