Chương 42: Tai Họa Không Ngừng

Tác giả: Luna Huang

Diệp Cẩn Huyên về phòng, Vô Sự chạy bên cạnh nàng cũng trở về phòng. Cho lui Hải Dụ ra ngoài làm việc, nàng thay trung y ngồi trước gương đồng. Ánh nến tĩnh lặng đặt trên bàn trang điểm, bên cạnh là lọ sứ nhỏ đựng bột hắc san hô.

Mắt nhìn thẳng ảnh ngược của mình trong gương, tay nhẹ nhàng nắm cây trâm vàng từ từ siết chặt trong tay. Có lẽ Vô Sự cảm nhận được chủ tử sắp đưa ra một quyết định khó khăn nên nó ở bên cọ cọ mặt vào chân nàng nhỏ sửa hai tiếng.

Diệp Cẩn Huyên hít một hơi thật sâu lấy can đảm. Đời trước có chuyện gì mà nàng chưa trải qua chứ, giờ đây là sợ gì mà không dám động thủ đây. Nàng dùng khăn tay cuộn lại đưa vào trong miệng dùng răng ra sức cắn chặt. Trâm vàng hơ qua lửa khử trùng rồi mở to mắt hạ quyết tâm.

Đầu nhọn của trâm vàng từng chút từng chút rạch vào vết thương trên mặt. Máu cũng nước mắt hòa vào nhau chảy xuống trung y. Từng trận từng trận đau truyền đến nàng cũng không ngừng tay lại.

Đến khi rạch xong liền dùng một chiếc khăn sạch khác lau sạch rồi đổ bột hắc san hô lên. Bột đen phủ đầy vết thương đau rát kinh khủng, khiến nàng hít không ít không khí lảnh vào người.

Nàng ôm lấy Vô Sự nằm trên giường ngủ. Chuyện của Kha ma ma cũng phải xử lý, có lẽ mai không thể đến Mỹ Vị Thiêm Hương rồi. Hải Dụ vào nàng đã ngủ, cách lớp rèm mỏng nàng ta không thể thấy được cũng không muốn nhìn vết sẹo ghê tởm kia nên chưa phát hiện ra gì.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng ngày kế tiếp, không cho Hải Dụ theo mình, Diệp Cẩn Huyên không mang mạn che liền tiến đến Nghi Thủy viên tìm Diệp Cẩn Huy. Vừa lúc Diệp Cẩn Huy đang dùng điểm tâm ở phòng ăn, nàng cũng ngồi xuống cùng dùng.

"Vết thương của muội muội thế nào rồi?" Diệp Cẩn Huy nhìn thấy trên mặt muội muội mình toàn bột đen không nhịn được hỏi.

"Không đáng để nhắc đến." Diệp Cẩn Huyên lắc đầu phản vấn. Dưới tác dụng của hắc san hô nên cũng không cảm thấy đau gì nữa: "Kha ma ma thế nào? Muội sợ có người sẽ..." Nàng đưa tay vờ rạch một đường ngay cổ.

"An bài tốt, muội muội yên tâm." Diệp Cẩn Huy thở dài một hơi. Nếu hôm qua hắn để trễ thêm một chút e ràng chỉ có thể thấy được thi thể thôi. Nhanh như vậy đã hạ thủ là vì lý do gì?

Diệp Cẩn Huyên hớp một muỗng cháo trắng chìm trong suy nghĩ của mình. Làm sao giúp Kha ma ma giải oan mới tốt. Hồi lâu nàng lại hỏi: "Đại ca có cách?"

Diệp Cẩn Huy lắc đầu: "Phải đợi Kha ma ma tỉnh lại mới biết được, hiện vẫn còn hôn mê." Đêm qua hắn mời đại phu đến chữa, đại phu kê cho vài than thuốc bảo là tỉnh lại liền cho dùng.

Hai huynh muội dùng qua bữa sáng lại đến thăm Hồ thị. Hồ thị phảng phất như già đi vài tuổi chỉ sau một đêm, nào còn giữ được vẻ đẹp như xưa nữa. Thấy được Diệp Cẩn Huyên liền hốt hoảng hỏi: "Huyên nhi vì sao không mang mạn che?"

"Che hay không không quan trọng, quan trọng là mẫu thân người vui vẻ."

"Kha ma ma như vậy, mẫu thân làm sao có thể vui vẻ được." Hồ thị thở dài: "Nàng thế nào rồi, mau đưa mẫu thân đi thăm nàng."

"Mẫu thân." Diệp Cẩn Huy nheo mắt không kiên nhẫn nói: "Người vẫn chưa dùng qua bữa sáng."

"Nàng như thế mẫu thân làm sao ăn được gì, mau đưa mẫu thân đến thăm nàng đi." Hồ thị đứng dậy mặc kệ hai hài tử của mình phải đối.

"Mẫu thân có đến thăm Kha ma ma vẫn không tỉnh, không đến nàng cũng không tỉnh, người hà tất đối với bản thân như vậy?" Diệp Cẩn Huyên không nhanh không chậm kéo lại tay của Hồ thị kéo xuống bàn ăn: "Người dùng qua bữa sáng chúng ta đưa người đến thăm nàng. Để nàng tỉnh lại biết được người như vậy nhất định lại tiếp tục khóc đến hôn mê mất."

Diệp Cẩn Huy vươn tay múc cho Hồ thị chén cháo rồi đưa đến trước mặt nàng: "Muội muội nói đúng a, mẫu thân thỉnh dùng bữa."

Hồ thị bị hài tử bức ép bất đắc dĩ ngồi ăn hết một chén cháo. Hai huynh muội đưa nàng ta đến thăm Kha ma ma. Diệp Cẩn Huy sắp xếp cho Kha ma ma ở một phòng nhỏ trong Nghi Thủy viên.

Phòng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, Kha ma ma nằm nhắm mắt trên giường hẹp, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, có một tiểu nha hoàn ở bên cạnh chiếu cố. Hồ thị thấy được lập tức chạy đến ngồi bên giường đau lòng, nước mắt lại rơi.

Hai huynh muội nhìn nhau rồi ra ngoài tìm biện pháp. Bọn họ đến khố phòng xem một vòng, đứng ở khố phòng rất lâu. Lúc này Diệp Nghêu bước đến, sau lưng còn có Hình Trùng Xuyên và Khương Văn.

Nhìn đến khuôn mặt không mang mạn che của Diệp Cẩn Huyên không ai có bất kỳ phản ứng đặt biệt nào. Chỉ là Diệp Nghêu nhíu mày hỏi: "Vì sao không mang mạn che?"

"Nữ nhi không thích mang mạn che liền không mang." Diệp Cẩn Huyên chậm rãi bước ra.

Lúc này bột của hắc san hôn đã bay mất nên vết thương chỉ còn màu đỏ của máu và thịt non. Đáy mắt của Khương Văn khẽ động, hơi thở cũng có chút loạn: "Tứ tiểu thư vẫn còn đau?"

"Một chút." Diệp Cẩn Huyên khinh thường ném cho hắn hai từ rồi thi lễ kéo Diệp Cẩn Huy cáo lui.

Khương Văn nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Huyên. Đường nhìn rơi vào bàn tay nàng ôm lấy cánh tay của Diệp Cẩn Huy đột nhiên trong lòng sinh ra hận ý. Mặt tuy không biểu lộ gì nhưng trong tròng mắt đã xuất hiện không ít huyết văn.

Hình Trùng Xuyên thấy được liền khẽ cười dùng khuỷu tay húc nhẹ của cánh tay của Khương Văn, trêu: "Nhìn gì nữa, ngươi không muốn lấy nàng, nàng cũng không thích ngươi thì thôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!