Tác giả: Luna Huang
Qua đi hơn một tháng, mỗi ngày Diệp Cẩn Huyên đều là nhớ lại những sự kiện không hay trước kia giúp mọi người tránh được tai họa. Có lẽ vì đạo lý cho và nhận nên mỗi lần nàng giúp họ tránh tai họa thì người gặp họa lại là nàng, nhưng nàng càm thấy rất đáng nha, ít nhất thứ nàng gánh so với bọn họ vẫn là nhẹ hơn không biết bao nhiêu lần. Nàng biết đức phật rất công bằng.
Hôm nay, nàng đang ngồi trong phòng của Hạnh Nhiên sư thái đánh đàn. Đột nhiên trời tối lại, bên ngoài mây đen kéo đến khiến trong lòng Diệp Cẩn Huyên dâng lên một cảm giác kì lạ.
Nàng nhớ rõ trong trí nhớ thời điểm này không có mưa. Vì sao hôm nay mưa lại kéo đến. Trên bầu trời đầy mây đen hiện lên vài tia sét sáng trong vài giây rồi tiêu thất.
Hạnh Nhiên sư thái thấy Diệp Cẩn Huyên nhìn trời đến xuất thần liền nói: "Cẩn Huyên đây là làm sao?"
"A!" Diệp Cẩn Huyên ngây thơ quay lại cười ngượng, gò má vốn tái nhợt của nàng dần dần nhuộm đỏ: "Cẩn Huyên thấy thời tiết không tốt nên..." Được rồi nàng thừa nhận đầu óc mình không được thông minh nên không còn nghĩ ra được từ gì để nói nữa.
Hạnh Nhiên khẽ cười hiền từ bước đến xoa đầu nàng: "Nha đầu làm gì cũng phải tập trung một chút, không chuyên tâm thì thứ gì cũng không xong có biết hay không?"
"Ân, Cẩn Huyên đã biết." Diệp Cẩn Huyên ngoan ngoãn nghe theo nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập liên hồi không thể tập trung gãy đàn nữa.
Lúc này, Tuệ Tâm đột nhiên đến báo trước đó liền phải chào hỏi trước: "Hạnh nhiên sư thái."
Hạnh Nhiên sư thái khẽ gật đầu. Tuệ Tâm lại quay sang Diệp Cẩn Huyên vẻ mặt có chút khẩn trương: "Huyên muội muội, phụ thân của muội đến bảo là đón muội trở về đấy."
Lúc này tim của Diệp Cẩn Huyên ngừng đập một chút lại đập liên hồi không dứt. Lý nào lại như vậy, mười bảy tuổi nàng mới trở về Diệp gia cơ mà, giờ là đang sớm hơn hai năm nha.
Người cha luôn giữ mặt mũi kia lại làm sao có thể đích thân đến đón nàng cơ chứ? Giờ này sợ là hắn còn chưa biết nàng có thể nói chuyện nữa kia.
Đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ thời gian luân dịch chuyển nên mọi chuyện cũng khác sao? Nàng không muốn trở về đó sớm như vậy đâu, nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt cho trận trạch đấu kia cơ mà.
Thấy Diệp Cẩn Huyên ngơ ngẩng nhìn Tuệ Tâm, Hạnh Nhiên sư thái lại nghĩ nàng cao hứng đến không biết phản ứng liền mỉm cười nhắc nhở: "Vì sao còn không ra đó đi, ở đây ngẩng ngơ được ích gì."
"Ân." Diệp Cẩn Huyên vội vội vàng vàng đứng dậy cúi người chào Hạnh Nhiên sư thái rồi theo Tuệ Tâm ra ngoài.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bước đến hậu viện thấy được một đoàn binh sĩ đứng đó, lại vô tình nghe được đoạn đối thoại của bọn họ nên nàng mới biết được sự thật. Diệp Nghiêu được phái đến sơn đông chỉnh lý quân đội hiện trở về đột nhiên trời trở gió đành phải cho dựng lều gần Trúc Huyền am.
Nhưng lều đột nhiên lại bị hỏng hết vào cái nên phải đến Trúc Huyền am xin tá túc. Không ngờ Tuệ Âm sư thái nhận ra Diệp Nghiêu nên có kể vài chuyện của Diệp Cẩn Huyên cho hắn nghe. Hắn biết nàng không hề bị câm liền ngỏ lời đón nàng trở về.
Hóa ra đời trước hắn đã từng đi ngang đây nhưng không hề ngừng lại để hỏi thăm nàng. Chính là vì hôm nay đột nhiên trời trở mưa lều lại không đủ nên mới đến đây rồi vô tình biết được chuyện của nàng.
Hiện giờ lòng nàng đột nhiên như bị dội một thùng nước lạnh như băng vào vậy. Đời trước nàng háo hức gặp mặt thân nhân cỡ nào thì đời này nàng buồn bực cỡ đó. Tuy lúc trước Diệp Nghiêu đối xử với nàng không tệ nhưng nàng cũng không thể không sinh ra khó chịu với hắn.
Trên đường đi gặp được một vị sư tỷ đang nhận lệnh mang trà đến cho Diệp Nghiêu. Biết được Diệp Cẩn Huyên đến đó liền đưa cho nàng còn ân cần dặn nàng cẩn thận kẻo phỏng tay.
Diệp Cẩn Huyên bước chân vào cửa viện, Tuệ Âm sư thái cười híp mắt vẫy tay: "Cẩn Huyên, mau, mau đến đây, đây là phụ thân của ngươi."
Diệp Cẩn Huyên cố nặn ra một nụ cười xã giao bước đến bên Tuệ Âm sư thái, nhỏ nhẹ gọi một câu: "Tuệ Âm sư thái."
Diệp Nghiêu mặc quan phục đội mũ cánh chuồn uy nghi đứng đó nhìn chằm chằm nữ nhi của mình. Ngũ quan của hắn tuấn tú, cả đôi mắt kia nữa, cho dù là người không hiểu chuyện nhìn cũng lờ mờ đoán được bọn họ là thân phụ nữ.
"Không gọi phụ thân?" Đôi mày rậm của Diệp Nghiêu khẽ nhướng chậm rãi mở miệng hỏi. Nàng quả thật có thể nói, vậy vì sao năm đó lại không hề phản ứng? Lúc đầu khi được Tuệ Âm sư thái kể hắn vẫn còn nửa tin nửa không nhưng hiện là ở trước mắt nha.
Diệp Cẩn Huyên nhìn hắn rồi lại như không dám nhìn cúi đầu xuống. Lúc này đây nàng đang điều tiết lại tâm trạng của chính mình. Nàng không còn là Diệp Cẩn Huyên lúc trước nữa.
Diệp Cẩn Huyên lúc này đã từng trải qua đủ cảm xúc của đời người, trải qua sinh tử, trải qua tuyệt vọng rồi. Nàng không thể có một đôi mắt không tạp niệm, một tâm hồn thuần khiết nữa.
Hít một hơi thật sâu nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt điềm tĩnh gọi: "Phụ thân."
"Tốt." Diệp Nghiêu gật đầu hài lòng, đáy mắt mang tiếu ý chăm chú không rời khỏi người Diệp Cẩn Huyên. Hắn vạn lần không ngờ nàng không hề bị câm mà trưởng thành lại còn tựa như Hồ thị như vậy nữa.
Tuệ Âm sư thái hiền từ nói: "Cẩn Huyên chưa từng gặp phụ thân hẳn lại cũng có rất nhiều chuyện muốn nói. Ta rời đi trước, hai người tự nhiên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!