Tác giả: Luna Huang
Bốn ngày kế tiếp thời tiết cực kỳ lạ, không nắng gắt chính là mưa to như thế lão thiên gia đang có chuyện gì buồn bực vậy. Mà ngoại trừ hai loại thời tiết này ra thì ban đêm của mùa hạ lại lạnh như mùa thu vậy khiến không có con dế nào dám mon men cất tiếng nữa.
Những ngày này, Diệp Cẩn Huyên không chăm sóc Vô Sự chính là luyện chữ. Mấy hôm nay cực kỳ an tĩnh, trừ Hồ thị cùng Tả thị đến hỏi thăm ra thì không ai đến nữa. Diệp Cẩn Huy ngoại trừ mang cháo đến thì cũng không hề thấy bóng dáng.
Diệp Nghêu cùng Tả thị biết được Diệp Cẩn Ninh bị Vô Sự cắn liền tức giận không thôi. Hiện thân phận của Diệp Cẩn Huyên là quận chúa nên cũng không làm gì được. Thế là mang tất cả nộ khí trút lên Hồ thị. Hồ thị âm thầm nhẫn nhịn không dám oán thán.
Từ ngày Diệp Cẩn Huyên bị thương Hồ thị sợ nàng ngủ không an phận liền để Hải Dụ ngồi bệt bên cạnh giường canh gác tránh nàng ngủ lăn xuống động đến mặt. Vì Nghi Thủy viên toàn nước, Hồ thị sợ nàng soi thấy bóng mình dưới nước liền đề nghị nàng chuyện đến viện của mình.
Viện của Hồ thị chỉ có một lương đình còn lại toàn hoa cỏ không hề có nước nên cực yên tâm khi Diệp Cẩn Huyên ở đây. Không muốn để Hồ thị lo lắng nàng đáp ứng.
Sáng nay thức giấc, Diệp Cẩn Huyên cảm thấy vết thương trên mặt cũng có chút không còn đau phệ tâm như trước nữa.
Mở mắt ra thái y đến thay dược nói vết thương sắp kết vảy rồi, thay xong dược lần này về sau thì chỉ cần tháo băng thôi không cần quấn băng gạc nữa. Tuy dược của hoàng cung tốt nhưng là vết thương quá sâu nên hiện mới có dấu hiện bình phục. Tâm trạng của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mở cửa sổ ra đón nắng sớm. Thời tiết hôm nay lại trở nên bình thường rồi, nắng sớm của mùa hạ khiến lòng nàng cũng ấm đi sau mấy ngày mưa nắng thất thường.
Hải Dụ đứng phía sau giúp Diệp Cẩn Huyên chải tóc. Hiện trong phòng nàng một cái gương cũng không có nên nàng cũng chẳng phải nhìn xem gương mặt của mình là dọa người đến mức nào. Nàng cũng chưa hề dùng tay sờ lên tránh tâm lại đau.
Dùng qua cháo, nàng đặt Vô Sự lên bàn đá ngoài viện, dùng đũa gắp miếng thịt nhỏ đưa đến miệng uy nó ăn. Tốc độ hồi phục của Vô Sự rất nhanh nên không khổ sở như nàng. Mấy ngày trước nàng dùng khăn ướt lau bộ lông trắng mướp của nó nên trông nó rất sạch.
Vô Sự dường như không thích Hải Dụ cho lắm. Mỗi lần thấy nàng ta, lông của Vô Sự đều dựng hết lên, mắt trừng to chuẩn bị ở tư thế tấn công.
Thấy vẻ mặt đáng yêu của Vô Sự khi ăn nàng lại cười khúc khích. Điều này lại dẫn đến một trận đau không nhỏ truyền đến khiến nàng nhịn ngay nụ cười kia.
Lúc này Triệu quản gia bước đến cung kính hành lễ: "Nô tài gặp qua tứ tiểu thư."
Diệp Cẩn Huyên vẫn xem như không nghe không thấy tiếp tục cho Vô Sự ăn. Triệu quản gia nghĩ Diệp Cẩn Huyên không tiện nói chuyện nên lại thông báo: "Ở bên ngoài có người tự xưng là Dược Hằng muốn cầu kiến tứ tiểu thư, không biết người có muốn gặp hay không?"
Lúc này trong đầu Triệu quản gia nghĩ đến lão nhân gia râu tóc bạc phơ, cả người vận y phục quái dị liền hiện ra khinh bỉ. Hắn đang nghĩ có phải là người quen của Diệp Cẩn Huyên ở Trúc Huyền am không?
Hai chữ "Dược Hằng" bay vào tai khiến Diệp Cẩn Huyên dừng mọi động tác lại. Ngay cả tâm trạng cũng dường như trở thành trạng thái hư không.
Đây chẳng phải là vị quái y mà nàng vất vả thỉnh cho Đoan Mộc Chiến Phàm sao? Nhớ năm đó, nàng vất vả biết bao nhiêu mà hắn cũng không chịu vì danh phận hoàng thượng của Đoan Mộc Chiến Phàm mà xuống núi. Vì lý do gì hôm nay đến tận cửa tìm nàng?
Khẽ mở miệng hỏi: "Người đang ở đâu?" Vết thương trên mặt lại truyền đến một trận đau nhưng nàng không còn tâm trạng để ý nữa.
Triệu quản gia mắt lại lóe lên vài tia khinh thường, nhưng vẫn cúi người đám: "Nô tài để hắn ở tiền thính chờ người."
Diệp Cẩn Huyên nghe được liền ôm Vô Sự bước nhanh đến tiền thính.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Khi đến tiền tính, nàng thấy một lão đầu ngồi bên ghế nhắm mắt cực kỳ an tĩnh. Đúng là khuôn mặt này không sai, năm đó nàng ba quỳ cửu khấu cầu hắn còn phải giải ba nan đề nữa.
Lấy lại tinh thần nàng bước đến trước mặt hắn, miệng còn chưa mở đã thất Dược Hằng chậm rãi mở mắt nhìn nàng.
Cứ như đọc hiểu được tâm tư của Diệp Cẩn Huyên, Dược Hằng nhếch môi vân đạm phong kinh một câu: "Tứ tiểu thư không cần nghi vấn, lão được người mời đến giúp tiểu thư xem thương thế, không biết ngươi có phiền cho lão xem?"
Diệp Cẩn Huyên gật đầu rồi mời hắn đến phòng mình. Về đến phòng nàng có giấy viết mới có thể cùng hắn từ từ trò chuyện được.
Hải Dụ nhanh tay mang trà mới pha lên, vì Dược Hằng châm một ly trà. Diệp Cẩn Huyên không lập tức cho hắn xem thương thế mà là đưa cho hắn một tờ giấy.
"Không biết tiền bối được ai mời đến giúp tiểu nữ chữa thương?"
Dược Hằng nhíu mi tâm hồi lâu nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, sau đó mới phản vấn: "Không phải tiểu thư nên hỏi lão là ai trước sao?" Lúc nãy tên quản gia kia làm khó hắn rất lâu. Nếu không phải đã hứa không thể nuốt lời thì hắn không ngại tặng cho tên quản gia đó vài châm đâu.
Diệp Cẩn Huyên lại chấm mực viết "Trên người tiền bối dậy dược hương, tiểu nữ liền đoán được người là am hiểu y lý. Lại nói là có người nhờ cậy đến giúp tiểu nữ, tiểu nữ mạo muội đoán người là y sư."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!